Mặc Vô Thư nhìn nàng, dịu giọng nói: “Con đường phía trước phải đi có lẽ còn gian nan hơn nhiều so với những gì con đã trải qua trong quá khứ, con có thể sợ hãi, có thể lo lắng, nhưng đừng bao giờ sợ sệt, sẽ luôn có người đứng bên cạnh con.”
Đến đây đã xong phần sư tôn giao phó cho đồ đệ, Mặc Vô Thư cất cao giọng nói: “Đệ tử thứ tư của Vẫn Tinh Phong - phái Thương Hoàn, ngay trong ngày hôm nay, chứng đạo xuất sư, tiến bước về phía trước không hề hối hận.”
“Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ! Thiên hạ ai người chẳng biết anh!*”
*Nguyên văn: Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân? - Trích trong bài Biệt Đổng Đại, nguyên tác: Cao Thích [Bản dịch của Tản Đà].
“Niệm Nhất, sinh nhật vui vẻ.” Mặc Vô Thư nhoẻn miệng cười, “Cuối cùng chúng ta đã chờ được ngày này rồi.”
Giờ phút này, những người biết chân tướng về thiên mệnh giả đều có tâm trạng khác nhau.
Dù là người thuận theo thiên mệnh, hay là người nghịch thiên mà đi, hoặc là người số mệnh sắp đến, đều vì câu này mà đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Bọn họ, cuối cùng chờ tới được ngày này rồi.
Tới tận giờ phút này, nghe thấy Mặc Vô Thư nói ra câu này, Kỳ Niệm Nhất mới cảm thấy có chút cảm giác chân thật trong Long Môn lễ của nàng.
Lúc này đang là chính ngọ, ánh mặt trời như thiêu đốt.
Thương Hoàn lại vang lên tiếng chuông lanh lảnh, như thể đang reo hò vì nàng.
Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại, thấy ba sư huynh đang đứng sau lưng không xa, Vân Dã đứng bên cạnh bọn họ, nhìn nàng nở một nụ cười ấm áp quen thuộc.
Bên kia, là bạn bè cùng nhau đồng hành với nàng.
Nàng bỗng nhoẻn miệng cười.
Hoá ra con đường tu hành huy hoàng này, nàng đã đi qua được hơn phân nửa rồi.
Ôn Hoài Du đi tới trước, sửa lại chiếc trâm cài tóc bị Mặc Vô Thư đánh cho hơi vẹo, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Mặc Vô Thư.
Còn chưa kịp chỉnh lại chiếc trâm cài bên kia, Kỳ Niệm Nhất đã bị Yến Hoài Phong và Cung Lăng Châu mỗi người xoa đầu một cái, lần này trâm cài tóc hai bên hoàn toàn không đối xứng nữa rồi.
Ánh mắt Ôn Hoài Du nhìn bọn họ tràn đầy uy hiếp.
Long Môn lễ đã kết thúc, khi các tân khách tới xem lễ chuẩn bị giải tán thì Ngọc Hoa Thanh bỗng đứng dậy, tiến về phía trước một bước.
Ngọc Hoa Thanh hơi mỉm cười: “Đầu tiên chúc mừng Kỳ tiểu hữu chính thức xuất sư, đúng lúc gặp một ngày hiếm hoi như thế này, tất cả mọi người trên dưới Vẫn Tinh Phong đều có mặt ở đây, lão phu cảm thấy, chi bằng cho Vẫn Tinh Phong thêm chút vui mừng, thế nào?”
Câu này của Ngọc Hoa Thanh làm khách khứa có mặt ở đây có chút kinh ngạc.
Hai chữ “vui mừng” khiến bọn họ không thể không nghĩ tới chuyện khác, hơn nữa lại nhìn sáu mươi tư rương lễ được buộc lụa đỏ đặt sau nhóm người Tiên Minh, trong khoảng thời gian ngắn, biểu cảm của mọi người đều xảy ra biến hoá.
Nghe nói Tiên Minh kiêng kị Thương Hoàn đã lâu, nếu chuyện hôm nay đúng như suy đoán của bọn họ thì thú vị rồi đây.
Bọn tiểu bối thì không hiểu câu này của Ngọc Hoa Thanh có ý gì lắm, nhưng cũng nhạy bén phát hiện ra có mùi bất thường trong không khí.
Ngọc Trọng Cẩm đột nhiên đứng dậy, hắn chau mày, nhìn huynh trưởng sắc mặt lãnh đạm đứng sau phụ thân, nội tâm trở nên nôn nóng.
Hắn chưa kịp mở miệng ngắt lời đã nghe thấy Ngọc Hoa Thanh nói: “20 năm trước, do Mặc Quân làm chủ, thay nhi tử ta là Sanh Hàn và Kỳ tiểu hữu đính hôn, trao đổi tín vật cho nhau, đính hôn cho hai đứa nhỏ, hai đứa trở thành vị hôn phu thê của nhau.”
“Hiện giờ thoáng cái đã hai mươi năm, con ta tuổi không nhỏ, Kỳ tiểu hữu cũng đã tròn hai mươi, hôm nay là ngày tốt hiếm thấy trong năm, vì vậy chúng ta đã mang sính lễ tới đây cầu hôn.”
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Đặc biệt mấy người quen biết Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Sanh Hàn.
Ánh mắt bọn họ đảo qua đảo lại giữa hai người, nghĩ tới bọn họ đối chọi nhau gay gắt ở Vô Vọng Hải, khi ở Nam Hoa luận đạo thì chẳng khác nào người lạ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được hai người bọn họ lại là vị hôn phu thê.