Cách đó không xa, Mặc Vô Thư cười nhẹ.
Như vậy mới da dáng một chút chứ.
Bên kia, Ôn Hoài Du và một người khác đang đánh cờ, Cung Lăng Châu đứng ở bên cạnh ván cờ của bọn họ đã được một hồi lâu, vẻ mặt vô cùng gấp gáp, không ngừng đi tới đi lui, còn quét sạch cả khu đất chỗ đó.
Cái người đang đối đầu với Ôn Hoài Du có một cái đầu hói vô cùng bắt mắt.
Là Phật tử Tư Không.
Một ván đánh tới giữa trận, Ôn Hoài Du liếc nhìn Cung Lăng Châu, nói với Phật Tử: “Hay là cứ dừng ở đây đi.”
Hắn lạnh giọng nói: “Nếu cứ kéo dài thêm một chút nữa thì ngọn lửa trong lòng tam sư đệ của ta có thể sẽ thiêu chết hắn.”
Phật tử bất đắc dĩ mỉm cười, đứng dậy niệm một câu A Di Đà Phật với Ôn Hoài Du đang bị Cung Lăng Châu kéo đi.
Cung Lăng Châu hạ thấp giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh cũng không cần làm đến mức này chứ, hôm qua đến xem lễ thì thôi đi, sao hôm nay lại còn không đi, ở lì ở Thương Hoàn của chúng ta chắc?”
Vẻ mặt Cung Lăng Châu nhìn Phật tử chán ghét đến cực điểm, ở giữa họ còn xen lẫn chút ngượng ngùng đến vi diệu.
Phật Tử mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân lướt qua trên khuôn mặt tuấn tú, giọng nói vang dội như tiếng chuông hoàn toàn không phù hợp với dung nhan của hắn.
“Cung thí chủ, trận đại chiến đã kết thúc từ hàng trăm năm trước, hai tộc Nhân Ma đã cùng nhau chống lại Thâm Uyên vì để dập tắt khói lửa chiến tranh, duy trì hòa bình, Ma tộc quỷ và Cảm Nghiệp tự họp lại với nhau và quyết định, tất cả Ma tộc sẽ đồng ý chấp nhận sự giám sát của các tăng nhân của Cảm Nghiệp tự.
Đặc biệt là mấy vị trong Ma Cung, bắt buộc phải chấp nhận sự giám sát một một của Cảm Nghiệp tự.”
Phật tử nhàn nhã nói: “Tư Không thân là người giám sát của Cung thí chủ, lúc nào cũng phải đi cùng, có gì không ổn thỏa sao?”
Cung Lăng Châu nói từng chữ một: “Mấy năm nay ta đã làm ra một chút chuyện thương thiên hại lý gì không? Không có đâu nhỉ, vậy ngươi cứ đi theo ta là có ý đồ gì hả?”
Ma tộc và Nhân tộc có sự khác biệt từ phương diện khởi nguồn thân thể.
Con người lấy linh lực làm nền tảng cho sự tu luyện của mình, mà Ma tộc lại lấy dục vọng làm nền tảng cho sự tu luyện.
Điều này cũng dẫn đến việc Ma tộc càng dễ bị ma tâm vây khốn, từ đó bị mất kiểm soát.
Linh khí trong trẻo, dục khí đục ngầu.
Cả hai bổ sung cho nhau, đồng thời cũng là một cái phát triển thì một cái sẽ lụi tàn.
Khi linh khí mạnh lên thì dục khí ắt sẽ rơi vào thế yếu, và ngược lại.
Vì vậy, Nhân tộc và Ma tộc không thể cùng nhau tồn tại qua nhiều thế hệ.
Nhưng linh khí và dục khí lại không hệ có sự phân biệt đúng hay sai tuyệt đối, mà chỉ là đã được định sẵn từ khi sinh ra, là bọn họ dùng phương thức khác nhau phù hợp để tu luyện.
Vì vậy, sau khi đánh vô số trận chiến lớn, hai tộc Nhân Ma mới đột nhiên ý thức được, linh khí và dục khí, hai cái tuy rằng là một bên mất và một bên còn, nhưng cho dù là bên nào thì cũng đều không thể tồn tại một mình nếu không có bên kia.
Nhưng.
Sau đó hai bên đều đã lùi lại một bước, ký một giao ước.
Nhưng nhân tu tu tâm, tu luyện sẽ giúp cho bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn đồng thời cũng biết khắc chế hơn, nhưng Ma tộc thì lại khác, bọn họ lấy dục khí làm nền tảng, càng lớn mạnh thì càng dễ tùy ý làm bậy.
Cho nên Ma Tôn mang theo tất cả tộc nhân của Ma tộc dời về phía bắc, chúng tăng của Cảm Nghiệp Tự cũng rút khỏi Trung Châu đã đóng quân từ mấy trăm năm, dừng chân ở Lương Châu hoang vắng bên cạnh Ma Vực, ngày ngày tụng kinh, thực hiện trách nhiệm giám sát.
Cung Lăng Châu tuyệt vọng mà nhìn tiểu đầu trọc trước mặt lùn hơn hắn nửa cái đầu, nhất thời bị nghẹn đến không nói ra lời.