Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 672 - Chương 672. Chương 672

Chương 672. Chương 672 Chương 672. Chương 672

Mới có thể canh cánh trong lòng với một chuyện cũ.

Ôn Hoài Du bình tĩnh mà nhìn hắn ta, ngôn ngữ mềm nhẹ, lại không nể tình chút nào mà chọc thủng chỗ thật sự khó có thể nói ra trong lòng Phật Tử.

“Ngươi liên tục tới gặp ta đến tột cùng là muốn nhìn một chút xem con trai của nàng, người làm cho tất cả mọi người trong Phật Quốc sợ hãi là bộ dạng gì, hay là nghĩ đến tìm ta muốn một đáp án?”

Ôn Hoài Du nhẹ giọng nói: “Muốn một cái… đáp án về hành động của Cảm Nghiệp Tự năm đó đến tột cùng là đúng hay sai?”

Tư Không sững sờ một lát, sắc mặt hiện lên một tia hoảng loạn mà ngay cả mình cũng không nhận thấy được.

Hắn ta tự hỏi thật lâu, rồi cúi đầu thật sâu: “Kính xin Ôn thí chủ chỉ dạy.”

Ôn Hoài Du nói toạc ra chuyện mà Phật Tử hoang mang, sau khi nhìn khuôn mặt hơi mê mang của Phật Tử, rồi lại ngừng không nói nữa ngược lại lộ ra một nụ cười xảo quyệt.

“Ta cũng sẽ không nói đáp án cho ngươi.”

Ôn Hoài Du thu dọn xong một quân cờ cuối cùng, đó là một quân cờ màu đen, tính chất như ngọc, làm nổi bật ngón tay trắng đến có một tia trong suốt của Ôn Hoài Du.

Quân cờ hai màu đen trắng bị thu vào trong hộp đá màu xám, che lấp ánh sáng loang lổ.

Ôn Hoài Du chậm rãi đứng dậy, trường bào cổ chéo màu đỏ thẫm bị gió mát lay động, làm cho tay áo to rộng của hắn phồng lên, lại lộ ra sự thê lương ảm đạm trên người hắn.

“Ta sẽ không đặt chân tới Lương Châu, cũng không chỉ là vì ta không muốn mà là ta không thể.”

Kỳ Niệm Nhất dựa vào cách đó không xa, nghe vậy hơi hơi rũ mắt, biểu cảm có chút phức tạp.

Ôn Hoài Du là một tu sĩ Kiến Long Môn duy nhất không vào Thần Cơ.

Đều không phải là bởi vì hắn là sư huynh của Thần Cơ Lệnh Chủ.

Mà là bởi vì ở rất nhiều năm trước, Mặc Vô Thư đã ý thức được thể chất đặc biệt của Ôn Hoài Du, một khi tới gần Thâm Uyên thì sẽ xảy ra một ít chuyện không thể khống chế.

Mà Phật Quốc là cửa ngõ của toàn bộ phương bắc ở Thâm Uyên.

Hắn không vào Phật Quốc cũng là không vào Thâm Uyên.

Ôn Hoài Du đưa lưng về phía Phật Tử, chậm rãi rời đi: “Còn về việc của bí cảnh thì sẽ có người nguyện đi.”

Phật Tử ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của hắn, hồi lâu không nói nên lời.

Thì ra là bởi vì ở trong lòng hắn ta hoài nghi tính chính xác về việc làm của sư môn cho nên mới vẫn luôn tìm kiếm đáp án sao?

Không biết qua bao lâu, Phật Tử cảm nhận được bả vai của mình bị người ta chọc vài cái, quay đầu lại thì thấy Kỳ Niệm Nhất đứng ở phía sau hắn ta, nghiêm trang nói: “Đừng khổ sở, đại sư huynh không đi thì ta đi nha.”

Trước khi xuất phát đi bí cảnh Bạch Trạch, Kỳ Niệm Nhất chuẩn bị tìm hiểu một chuyện khác.

Truyền tin.

Mấy năm nay, nàng và Tiêu Dao Du thỉnh thoảng gửi đi một số tín vật mang ra từ Vô Vọng Hải năm đó.

Bởi vì thời gian quá lâu, trong những địa chỉ mà Vân Nương giao cho nàng thì ít nhất có hai phần ba đều là vô dụng, các nàng cần tốn rất lớn công sức đi điều tra, tìm được người một nhà ở chỗ này ba trăm năm trước, thế sự thay đổi, hiện tại đi nơi nào còn sống hay không.

Nếu trong nhà đã không còn quan hệ huyết thống trực hệ trên đời, thì sẽ giao tín vật cho trong tộc của bọn họ.

Nhưng vẫn có một ít, dưới nước lũ của thời gian ba trăm năm, hoặc toàn tộc dời đi, hoặc toàn tộc diệt vong.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Niệm Nhất tìm một ngọn núi phong cảnh xinh đẹp ở Cừ Châu, xây một sơn trang gọi tên là Quy Lai Sơn Trang.

Để cho những người đó từ Vô Vọng Hải ra tới có một chỗ dừng chân.

Tuy rằng chính nàng cũng không biết, Quy Lai Sơn Trang này khi nào có thể có tác dụng.

Rồi sau đó, đưa ra tín vật mà bản thân và người nhà của những người đã đi về cõi tiên đó đều mai táng ở cố hương trong lòng bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment