Lão thái thái chờ mong mà nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Thái cô tổ mẫu còn khỏe không? Chẳng lẽ là nàng có chuyện gì khó xử, vì sao không tự mình tới?”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Nàng… coi như không tệ, cũng coi như không khó xử, chỉ là bởi vì một vài nguyên nhân không thể tự mình đến đây. Nhưng nàng rất muốn đến xem cho nên nhờ ta lại đây, chờ nàng rảnh rỗi là có thể tới gặp mặt ngài.”
Lão thái thái liên tục nói tốt, lại lôi kéo Kỳ Niệm Nhất hỏi một chút chuyện của Vân Nương.
Kỳ Niệm Nhất chọn chuyện không quan trọng nói một chút, chỉ thấy trong mắt lão thái thái tràn đầy khát khao:
“Năm đó, khi ta nghe được truyền thuyết người tu tiên cũng rất muốn sống cuộc sống như vậy, thế nhưng ta thật sự không có thiên phú gì, lúc tiên môn chọn lựa đệ tử thì đã bị từ chối bởi vậy tiếc nuối tới già, hiện giờ biết vị tiên trưởng kia trong nhà của chúng ta vẫn còn trên đời, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ta.”
Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn nghe xong, nhìn nhau không nói gì.
Sau khi đi khỏi Vân gia, Mộ Vãn mới nói: “Cũng không biết khi nào Vô Vọng Hải có thể giải.”
Kỳ Niệm Nhất một lần nữa nhớ tới vầng trăng máu trên bầu trời Vô Vọng Hải, trong lòng không biết vì sao có chút suy nghĩ khác.
Dưới vầng trăng máu, yêu thú sẽ đánh mất lý trí.
Ngay cả người ở trong đó lâu rồi cũng sẽ chịu ảnh hưởng, sau khi người ở trong đó chết sẽ biến thành hồn binh.
Hồn binh là hình thái căn nguyên về lực lượng hồn phách của một người, nói cách khác trong lực lượng kỳ lạ trong Vô Vọng Hải có thể cô đọng lực lượng linh hồn của đối phương sau khi chết.
Hiện tại nghĩ đến, cho dù là năng lực mê hoặc lòng người, hay là thủ đoạn hấp thụ linh hồn đều tương tự như người đứng sau Thâm Uyên.
Nàng đột nhiên có một ý tưởng ly kỳ: “Dị biến ở Vô Vọng Hải… không phải có liên quan tới Thâm Uyên chứ.”
Những lời này khiến cho Mộ Vãn sững sờ, nàng ta dừng bước chân lại ngạc nhiên nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất.
Lúc này, Tiêu Dao Du ngồi ở trước tiệm bánh bao, thấy một nam tử mặc một thân áo bào cổ tròn tẩy đến có chút trắng bệch, qua tuổi nửa trăm nổi giận đùng đùng mà từ trong viện đi ra.
Đi theo phía sau hắn là một phụ nhân hơi trẻ tuổi một chút, nhìn vẻ mặt của hai người như là gây gỗ không vui, phụ nhân đang lải nhải cái gì, nam tử một mực không thèm để ý, vẫn là bộ dạng thanh cao cũ kỹ trong ký ức của Tiêu Dao Du.
Khoảng cách xa như vậy, người khác có lẽ không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng tai của Tiêu Dao Du lại có thể nghe được rõ ràng.
Phụ nhân nhắc mãi: “Tốn nhiều tiền như vậy, lại là tìm một tổ tông trở về, suốt ngày không làm gì cũng không đọc sách, chỉ biết tu tiên tu tiên, làm cho cả nhà đều sương khói lượn lờ, sặc chết người.”
Nàng thấy nam tử không nói lời nào, lại vỗ cánh tay của nam tử, nhất quyết không buông tha nói:
“Ngươi ngược lại nói một câu đi chứ, năm đó chính ngươi thấy hắn thông minh hơn người là một người tài có tương lai, lúc này mới tìm mọi cách nhận hắn làm con thừa tự, còn gả nữ nhi của ngươi cho hắn, hiện giờ lại thành như vậy, ngươi nói một chút xem làm sao bây giờ!”
Nam tử như là bị nàng làm phiền lòng, lạnh lùng nói: “Đừng làm phiền ta!”
Nói xong, lập tức xoay người đi rồi lại bị phụ nhân túm chặt.
Trong lúc lôi kéo, nam nhân lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía tiệm bánh bao kia, đột nhiên ngơ ngẩn.
Cô nương trẻ tuổi kia hình như là ——
Còn chưa kịp nhìn kỹ, chợt nghe phụ nhân bên cạnh kêu sợ hãi một trận: “Cháy! Nhà của chúng ta cháy!”
Nam tử vội vàng vọt trở về, hai vợ chồng mới vừa chạy đến cửa viện, vội vàng múc nước cứu người dập lửa, lại phát hiện con riêng suốt ngày ồn ào muốn tu tiên, vì luyện đan đốt nhà kia của bọn họ, mặt xám mày tro đứng ở trong viện, bị dọa đến hai chân run lên.