Kỳ Niệm Nhất yên lặng gật đầu, sau khi im lặng một lúc lâu, mới thở dài nói: “Thì ra là thế.”
Trong ảo giác, Bạch Trạch nói với nàng, nàng là người thứ hai đi đến trước mặt hắn, thấy rõ chân tướng và gốc rễ của hắn.
Khi đó nàng đã đoán được, một người khác, chính là Thần Tử đời trước, Văn Thư Ca.
Vận mệnh của nàng và Tạ Thiên Hành, hoá ra đã sớm có liên quan với nhau ngay lúc bọn họ được sinh ra.
Đều là huyết mạch của Bạch Trạch, có lẽ còn là hai người hùng mạnh nhất trong thế hệ này.
Đã sớm định, một người bị hiến tế cho Thâm Uyên, một người phải gánh vác Thiên Mệnh, tương lai hướng tới lại càng thêm gập ghềnh.
Cuối con đường kia, làm sao lại không phải là một Thâm Uyên khác.
Thượng Quan Hi nhẹ giọng nói: “Thần Điện đã phát lệnh truy nã với hai huynh muội Văn gia, tạm thời vẫn biết bọn họ đang nơi nào.”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ cười nâng chén: “Chúc mừng, báo được đại thù.”
Thượng Quan Hi bất đắc dĩ nói: “Thì thế nào, thân thể và tư chất của ta, chẳng lẽ còn có thể trở lại như lúc trước?”
Nàng nhìn chằm chằm bọt nước trà trong chén, một hơi uống cạn, trong lòng không biết là tức giận hay là tiếc nuối.
“Bỏ đi, ta rất vừa lòng với trạng thái hiện tại của chính mình.”
Thượng Quan gia ở trong tay nàng trở về thời kỳ đỉnh cao, nàng ta đã có thể hô mưa gọi gió ở Nam Cảnh, dùng cơ thể bé nhỏ độc chưởng một phương.
Thượng Quan Hi: “Hiện tại bên trong ngũ đại gia tộc đang cực kỳ hỗn loạn, ta chỉ đưa Diêu Quang đến đây, để nàng ta và ngươi cùng tiến vào bí cảnh, ta sẽ không đi, tu vi của ta quá thấp, ở trong bí cảnh chỉ biết kéo chân sau, ta sẽ ở trong Lưu Ly Đàn chờ ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất suy tư một lúc rồi nói: “Có lẽ, cũng không chắc chắn đâu.”
Thượng Quan Hi khó hiểu: “Không chắc chắn cái gì?”
Kỳ Niệm Nhất vừa nhớ tới y thuật xuất thần nhập hóa của đại sư huynh nhà mình.
linh mạch của Lục Thanh Hà bị cắt đứt ngày sau vẫn có thể tu bổ lại, vậy giống như Thượng Quan Hi, tư chất bẩm sinh đã bị hủy hoại, cướp đi thiên phú thì sao?
Nàng nhìn vào mắt của Thượng Quan Hi, ngay cả chính nàng cũng không quá chắc chắn, cho nên không nói ra, để tránh làm Thượng Quan Hi vui mừng vô ích.
Hai người đơn giản giao lưu một lúc, Kỳ Niệm Nhất vừa rời đi, chuẩn bị trở về phòng của mình.
Nhưng không ngờ lại nghe thấy có không ít vị khách ở lầu một đang nghị luận sôi nổi, đang nói về người gánh vác Thiên Mệnh xuất hiện trong lời đồn trước đó không lâu.
“Để ta nói thì, nếu thật sự có cái gọi là người gánh vác Thiên Mệnh, chết một người mà cứu cả thiên hạ, vậy không phải là chết có ý nghĩa sao.”
“Haizz, nếu như thật sự có người gánh vác Thiên Mệnh tồn tại, thì chúng ta cũng không cần phải ngày ngày lo lắng không yên vì Thâm Uyên.”
Những lời nói như vậy, Kỳ Niệm Nhất đã sớm đoán trước rồi, cũng không có bất ngờ gì.
Nhưng không ngờ rằng, cũng có người lên tiếng phản đối.
“Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, chết một người cứu cả thiên hạ, nếu hôm nay người gánh vác Thiên Mệnh là chính ngươi thì sao? Kêu ngươi đi chết, ngươi có đi hay không?” Một nữ tu tuổi trẻ đúng lúc tiến vào khách xá, nghe thấy những lời này lập tức nổi giận mắng.
Kỳ Niệm Nhất nhướng mắt lên, chỉ cảm thấy giọng nói này cực kỳ quen tai, từ lầu hai cúi đầu nhìn xuống, phát hiện nữ tử mở miệng phản bác trong đại đường, sau lưng vác theo một thanh trường kiếm toàn thân đỏ sẫm, một thân hồng y lả lơi.
Vị đại tiểu thư Minh gia này, tính tình vẫn hung bạo như vậy.
Người bị chất vấn nhất thời á khẩu không trả lời được, ánh mắt hắn nhìn Minh Nhiên như có thực chất, chợt dừng một chút, cãi lại: “Nhưng người gánh vác Thiên Mệnh cũng không phải ta.”
Minh Nhiên hỏi lại: “Ngươi chắc chắn rằng sẽ không có ngày Thiên Mệnh rơi xuống đầu ngươi đến như vậy sao? Người gánh vác Thiên Mệnh cũng chỉ là một lời đồn, là thật hay giả thì không ai biết được, nhưng ta thấy chư vị cũng đã thảo luận đến phải phá hủy da cốt của người gánh vác Thiên Mệnh như thế nào để chia nhau ăn sạch sẽ rồi.”