Ngữ điệu hắn dịu dàng mềm mỏng như đang nói những lời yêu thương nồng ấm, bộ dạng hệt như thiên hạ ba ngàn thanh kiếm nhưng ta chỉ chọn mình ngươi, khiến không ít người có mặt rùng mình một cái.
Kiếm tu các ngươi quả nhiên đều coi kiếm là đạo lữ có đúng không?
Kỳ Niệm Nhất cùng năm thanh kiếm:... Có cảm giác bị đá xéo.
Trang Bất Phàm lại cạn lời nhỏ giọng nói: “Quả nhiên kiếm tu toàn là biến thái.”
Minh Nhiên cười ha ha, hếch cằm: “Đã thế thì đừng đứng đây chiếm chỗ nữa, đi xa chút đi.”
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy nàng ta muốn nói là: Ngươi có thể lăn được rồi.
Lê Nhạn Hồi ôm kiếm đứng ở một bên: “Lê mỗ làm hộ pháp cho chư vị.”
Minh Nhiên hơi bất ngờ khi thấy hắn thật sự không cần hồn binh, nàng ta nhướng mày, khoé miệng hơi nhếch lên: “Xem ra những vị còn lại đều muốn đoạt kiếm của Vân Dã?”
Ngọc Sanh Hàn là một pháp tu, lúc này không ngoài dự kiến bị Minh Nhiên loại ra khỏi danh sách cạnh tranh, Trang Bất Phàm bên cạnh hắn hơi sốt ruột, hạ giọng: “Hàn ca, chúng ta…”
Lại bị ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn chặn lại, khiến Trang Bất Phàm rõ ràng lo lắng không thôi.
Trừ Lê Nhạn Hồi, ở đây tổng cộng có mười ba kiếm tu, tu vi cao nhất là Kỳ Niệm Nhất, tiếp theo là Sở Tư Niên và Minh Nhiên.
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau vài lần, không hẹn mà cùng đứng cạnh Minh Nhiên, mà Sở Tư Niên và Lư Thương Hải cũng yên lặng đứng cạnh Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất chưa từng rút kiếm, xoa ấn huyệt thái dương, biểu cảm hơi khó chịu.
Từ sau khi nàng lên Trúc Cơ, Thiên Thính chưa từng tra tấn người như hôm nay, âm thanh của hàng ngàn hàng vạn hồn binh đeo đuổi nàng như hình với bóng, có một khoảnh khắc nàng không rõ đây là hiện thực hay ảo giác.
Minh Nhiên nở nụ cười: “Xem ra Thương Hoàn các ngươi khăng khăng muốn đối nghịch với Minh gia chúng ta đúng không?”
Tạ Thiên Hành ho nhẹ một tiếng, sờ mũi, dưới ánh mắt tử vong của Minh Nhiên, cũng đứng cạnh Kỳ Niệm Nhất.
“Xin lỗi A Nhiên, ta là đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn.”
Minh Nhiên mặt không cảm xúc nhìn hắn một lúc lâu, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Tạ Thiên Hành, ngươi được lắm.”
Giây tiếp theo, nàng ta chuyển ánh mắt chán ghét sang người Kỳ Niệm Nhất.
“Rút kiếm đi.” Minh Nhiên dùng tư thái cao ngạo che giấu đi dáng vẻ chật vật vừa rồi.
“Nếu muốn đoạt kiếm, vậy hãy dùng kiếm phân thắng bại. Ai thắng, người đó lấy kiếm!”
Minh Nhiên nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, thấy nàng cuối cùng cũng buông tay trên trán xuống, nhưng động tác kế tiếp lại không phải rút kiếm, mà là nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc lắng nghe gì đó.
Minh Nhiên tức giận: “Ngươi…”
Kỳ Niệm Nhất giơ một ngón tay đặt lên môi: “Suỵt, Minh đạo hữu tốt nhất đừng nên nói chuyện lớn tiếng như vậy.”
Trong chớp mắt, đôi mắt bị che khuất của nàng dường như có thể xuyên qua Tinh Trần Sa, bộc phát ra cảm xúc mãnh liệt.
Kỳ Niệm Nhất nói: “Sẽ đánh thức vong hồn.”
“Bọn họ sau khi chết đến hồn phách cũng không còn, tất cả đều hóa thành linh binh, làm gì có vong hồn nào.” Minh Nhiên khinh thường nhíu mày nói.
Lỗ tai Kỳ Niệm Nhất giật giật, nghe thấy ngoài cửa động truyền tới động tĩnh, nàng nói một cách đầy ẩn ý: “Còn nữa, sao Minh đạo hữu có thể chắc chắn ngươi là chủ nhân mà kiếm của Vân Dã muốn chọn chứ, nhỡ đâu… còn có linh kiếm khác có hứng thú với Minh đạo hữu thì sao?”
Minh Nhiên lạnh lùng cười: “Nó không muốn thì đã sao, ta đã muốn thì không ai có thể ngăn cản, dưa hái xanh là ngọt nhất.”
Thời điểm nàng ta nói câu này, dư quang liếc về phía Tạ Thiên Hành, hiển nhiên có ẩn ý.
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Xem ra thỏa thuận không thành rồi.”
Vậy chỉ có thể rút kiếm thôi.
Hai bên đồng thời ra tay khiến các pháp tu, đan tu, y tu, phù tu đứng xem xung quanh hít ngược một hơi, sau đó trốn ra thật xa.
Trong lòng bọn họ, kiếm tu bằng với kẻ điên.
Hiện tại ở đây có mấy chục kẻ điên đang kéo bè kéo lũ đánh nhau!
Bây giờ không trốn thì đợi đến bao giờ.
Minh Nhiên cười lạnh rút kiếm, tám kiếm tu khác bên cạnh nàng ta cũng đồng thời động thủ, trong đó có không ít đồng đạo đã theo chân Kỳ Niệm Nhất tới đây chiến đấu.
“Xin lỗi Kỳ đạo hữu, kiếm của Vân Dã đối với bất kỳ kiếm tu nào mà nói đều là dụ hoặc vô cùng lớn, chúng ta cũng không ngoại lệ.”
Kỳ Niệm Nhất cũng hiểu.
Thực ra, bọn họ cũng không muốn trực tiếp đối đầu với nàng như vậy, huống chi hai tu sĩ Kim Đan duy nhất ở đây đều là đệ tử Thương Hoàn, bình tĩnh suy xét, dù là Minh gia hay là Thương Hoàn, những tán tu như bọn họ đều không thể đắc tội. Vì vậy chỉ có thể liên hợp lại đối phó kiếm tu mạnh nhất.
“Hửm? Các ngươi có phải quên mất ta cũng là kiếm tu hay không?” Dịch Thừa An bỗng nhiên nói.
Mũi kiếm của hắn chặn ngang hai đám người, thấy là hắn, sắc mặt Minh Nhiên hoàn toàn tối sầm.
“Ngươi cũng muốn đoạt kiếm?”
Kỳ Niệm Nhất cũng có chút ngạc nhiên.
Chỉ dựa vào tu vi Nguyên Anh trung kỳ của Dịch Thừa An, dù hắn không thể một mình đánh chết Đạp Vân Tì Hưu, nhưng muốn tới lãnh địa của Tì Hưu trộm ít đồ vật không hề khó, nếu hắn cũng thấy hứng thú với kiếm của Vân Dã, vậy thì thanh kiếm này cũng không cần chờ đến hôm nay, đã sớm bị hắn cho vào túi riêng rồi.