Nếu là ngày thường, cánh tay của kiếm giả sẽ không bao giờ run rẩy.
Dưới cái nhìn của Minh Nhiên, Kỳ Niệm Nhất chậm rãi ngước mắt, mỉm cười: “Hình như ta chẳng có lý do gì để cự tuyệt nhỉ.”
Minh Nhiên cuối cùng đã có thể thở phào một hơi.
Kỳ Niệm Nhất tính toán một lúc, đoàn người của họ cộng với cả Minh Nhiên, vừa lúc đủ sáu người rồi.
Đây chính là số người tiêu chuẩn để khai mở trận pháp.
Nhưng từ đây, nàng chỉ còn lại một vấn đề duy nhất.
Thành Vân Trung đã biết mất, rốt cuộc là đang nằm ở đâu.
……….
Sau khi Kỳ Niệm Nhất và Minh Nhiên đạt được thỏa thuận chung, bỗng có một cặp huynh muội, một nam một nữ, tiến vào sa mạc mênh mông.
Văn Tân Linh ở dưới bầu trời nhan nhản cát vàng, mệt mỏi rũ rượi lau đi mồ chảy ra trên trán, thở dốc nói: “Ca ca vì sao chúng ta cứ phải đi đến Lưu Li Đán thế, rất dễ để đụng phải đám người đang muốn truy bắt chúng ta đấy.”
Trong lời nói của nàng xen lẫn chút lo lắng, bất an.
Nhưng Văn Tân Diễm, người luôn có tính tình tốt bụng, lại không lên tiếng an ủi nàng ta như mọi khi nữa.
Văn Tân Linh liếc thấy sắc mặt trầm ngâm của Văn Tân Diểm, đáy lòng dần nổi lên chút sợ hãi, không dám tiếp tục chọc giận hắn nữa.
Đây là chuyện mà suốt mười mấy năm sống trên đời, nàng ta chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng từ khi bọn họ bắt đầu chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Thần Điện, Văn Tân Diễm hình như đã gặp phải chút đả kích, khiến tính cách trở nên vui buồn thất thường.
Phần lớn thời gian, hắn đều là ca ca tốt như bình thường, nhưng đôi khi trên gương mặt sẽ hiện lên nét tang thương, giá rét, buổi đêm lúc dần chìm vào giấc ngủ, nàng ta thậm chí còn bị Văn Tân Diễm đang nói mê bên cạnh làm cho bừng tỉnh.
Trong cơn mơ, hắn như đã sợ hãi tột độ, cực kỳ kháng cự một nơi được gọi là Lưu Li Đàn này.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn vẫn cố chấp đi về phía Lưu Li Đàn, ngay cả chuyện bọn họ đang bị truy nã cũng không thể cản được bước chân hắn, hệt như đã bị hạ cổ, cực kỳ mâu thuẫn.
Bởi vậy, một người kiêu căng như Văn Tân Linh, gần đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc hắn.
[ Ngươi điên rồi hả, ngươi sẽ chết đấy. ]
Đáy mắt Văn Tân Diễm ánh lên chút do dự, chỉ là bước chân vẫn cứ kiên định hướng về phía Lưu Li Đàn.
“Tới gần Thâm Uyên sẽ chết, tiến vào bí cảnh sẽ chết, tìm kiếm chân tướng cũng chết, giống như ta trước kia, chẳng làm bất cứ thứ gì, thì sẽ được gọi là tồn tại chân chính sao?” Gương mặt Văn Tân Diêm bình tĩnh nói với thanh âm trong lòng, “Hiện giờ, ta thật giống với cái xác không hồn đấy.”
[ Thật là, mấy người trẻ tuổi các ngươi, vì sao lại không sợ chết đến thế chứ. ]
Vẻ mặt hắn dần trở nên chua xót, ngập ngừng nói: “Ta….. Không sợ, người sợ chết chắc là ngươi đấy, vị hồn phách không biết tên này.”
Lời nói “không sợ” của hắn như đang tự mình an ủi bản thân.
[ Coi như là ta sợ vậy, cảm giác được sống thật sự rất tốt, ta đã từng chết một lần, rồi lại sống dậy một lần nữa, sau khi nhớ lại cảm giác được sống, ta liền không muốn chết nữa.]
[ Tới gần Thâm Uyên, ta sẽ hồn phi phách tán hoàn toàn, tiến vào bí cảnh, ngươi chắn hẳn là sẽ không thể sống mà đi ra được, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Ngươi chỉ mới hai mươi tuổi thôi, trẻ như vậy, vì sao phải đi tìm chết.]
Ánh mắt Văn Tân Diễm cứ mải giằng co giữa kiên định và khiếp đảm, cuối cùng sự ngây ngô và cố chấp liền phai nhạt dần, thay vào đó chính là một ánh mắt chất đầy tang thương.
Trước mắt hắn chính là biên giới của Phật quốc, nơi cách xa hơn một chút chính là kết giới của Thâm Uyên.
Văn Tân Diễm đột nhiên dừng lại, bất động, Văn Tân Linh liền có chút khó hiểu.
“Ca ca?”
Văn Tân Diễm ngẩn ngơ quay đầu, nhìn chằm chằm về phía Thâm Uyên.