Nàng cứ vậy, chăm chú nhìn hắn, không chớp mắt, đương nhiên cũng chẳng làm ra bất kì hành động gì, chỉ đứng đó, nhìn.
Hắn muốn vươn tay, nắm lấy góc áo của nàng, nhưng hai tay, hai chân đều đang bị cột chặt, không thể nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể khó khăn mấp máy môi, phun ra một chữ.
“Mẹ.”
Nhưng không một ai đáp lại hắn.
“Trong sách nói, chỉ có nghiệp hỏa mới có thể đốt cháy ác nghiệp của ác quỷ Ma La, chỉ có cách này mới có thể giết chết hắn.”
“Được rồi, các ngươi trông chừng hắn đi, ta tới nhóm lửa.”
“Thiếu củi thì cứ hỏi ta, ta lo được.”
Họ bật cười, lớn tiếng thảo luận, định đoạt cái chết của hắn.
Vị tượng phật hành tẩu nhân gian kia, sau lưng tỏa ra một vầng ánh sáng của phật pháp, ánh mắt nhẹ nhàng lại bình tình, tựa như chỉ đang quan sát một vật chết.
Mẹ hắn, cứ vậy, nhìn hắn bị trói, bị nhấn chìm trong đám lửa.
Khi ngọn lửa nóng bỏng bén lên người hắn, đau đớn kịch liệt khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Ôn Hoài Du đột ngột bật dậy, ánh mặt hắn vẫn mờ mịt như trong mộng, rồi mới dần khôi phục lại.
Ngoài cửa sổ, vừa tối vừa sáng, ánh sáng le lói của mặt trời chiếu qua.
Ôn Hoài Du hờ hững nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài của sổ.
Gần đây, số lần ngủ mơ của hắn, hình như đã tăng lên rồi.
Hắn cởi bỏ áo ngủ, lộ ra thân hình trơn bóng như ngọc, không có chút dấu vết nào là đã từng bị bỏng do liệt hỏa gây ra.
Sau khi thay quần áo xong, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, bước đến sườn núi, trùng hợp nhìn thấy Lục Thanh Hà đang chăm chỉ rèn luyện thân thể.
“Ôn đại phu, Cung đạo hữu có để lại thư cho ngươi đấy.”
Lục Thanh Hà đưa lời nhắn của Cung Lăng Châu cho hắn.
“Hắn truyền tin xong thì rời đi trong đêm luôn rồi, hình như đang rất vội thì phải, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Ôn Hoài Du mở bức thư do Cung Lăng Châu viết ra, mặt trên chỉ viết duy nhất một câu.
– – Ma Cung triệu ta, phải nhanh chóng trở về, đừng nhớ mong.
Ngay lúc Cung Lăng Châu vội vàng quay về Ma Vực, cũng chính là lúc Lưu Li Đàn mở ra một đại hội tìm kiếm bạn đồng hành.
Đi qua nơi nào, thì một nửa người ở đó đã, đang bàn tán với nhau về câu hỏi, rốt cuộc loại huyết mạch nào mới có thể mở ra trận pháp của Vân Trung thành.
Còn một nửa còn lại sẽ nghiên cứu xem, cuối cùng thì, Vân Trung thành đang nằm ở đâu.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy so với nói suông, không bằng hãy trực tiếp hành động đi.
Nàng soát lại tất cả thông tin bản thân nhận được trong lòng hết một lượt, sau đó triệu tập mọi người, quyết định chạy đến nơi Vân Trung thành xuất hiện lần đầu tiên, thăm dò một phen.
Kỳ Niệm Nhất hoàn hồn, ánh mắt có chút run rẩy, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Nàng vừa nhận ra một vấn đề vô cùng hoang đường.
Ngọc Hoa Thanh biết Vân Trung thành cần dựa vào huyết mạch Bạch Trạch mới có thể dẫn ra ngoài.
Lão chỉ cần sử dụng linh lực, hoặc là nàng và Ma Tôn ở đây cùng sử dụng thần thông lực là có thể triệu hồi Vân Trung thành ra một lần nữa.
Nhưng lão lại lựa chọn dùng cách quanh co khúc khuỷu như vậy.
Rốt cuộc là do lão không muốn bại lộ, hay là lão... căn bản không biết thứ hắn dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt được, là xương cốt của Bạch Trạch.
Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng nhớ lại những gì nàng nhìn thấy trong mơ, tiếng của Ngọc Hoa Thanh như ẩn như hiện, nhưng rất rõ ràng biểu đạt một ý là - “Sư tỷ, dù sao ngươi cũng phải chết, một thân kiếm cốt này để lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng cho ta đi, như vậy cũng không phải lãng phí.”
Đúng rồi, thứ Ngọc Hoa Thanh thèm muốn chính là kiếm cốt vô thượng trên người Ẩn Tinh, chứ không phải xương cốt của Bạch Trạch.
Bầu trời nháy mắt tối sầm xuống, tính thời gian thì hiện tại rõ ràng đang là ban ngày.
Những người khác trong Lưu Li Đàn cũng nhận ra sự thay đổi này, nhanh chóng bay về hướng này.