Hiện giờ bàng ta đã là Nguyên Anh Cảnh đỉnh, chỉ kém độ kiếp là có thể một bước nhảy Long Môn.
Rất nhiều người ở đây đều có cảm giác này.
Mộ Vãn cũng kết thúc tu luyện, nàng ta cầm đao đứng ở bên cạnh Kính Hồ, nhìn về phía thác nước ở một bên khác.
“Không biết nàng bế quan thế nào rồi.”
Tiêu Dao Du giãn thân thể ra, an ủi nói: “Đừng lo lắng, mỗi khi nàng nói nàng muốn bế quan thì ta cảm thấy nên lo lắng chính là kẻ địch của nàng.”
Mộ Vãn nhớ tới một số chuyện của quá khứ, bật cười nói: “Thật đúng là như vậy.”
Nhưng các nàng đều rõ ràng lần này không giống vậy.
Lần này kẻ địch của Niệm Nhất là vị Tiên Minh Chủ kia, tu vi đã đến Thiên Thu Tuế.
Mà trong tay đối phương còn nắm một nhược điểm chí mạng của nàng.
Diêu Quang đau đầu nói: “Chúng ta đến tột cùng phải chờ ở chỗ này bao lâu? Vì sao câu hỏi thứ ba cuối cùng lại chậm chạp không đến?”
Tu hành biết năm tháng.
Đối với tu sĩ mà nói thì bế quan đắm chìm vào trong tu luyện, tình huống xuất quan đã là mười mấy năm sau thì chỗ nào cũng có.
Nhưng lần này lại khác, bọn họ ở trong bí cảnh còn có chưa xuất hiện câu hỏi thứ ba treo ở trên cổ, luôn khiến cho người ta không nhịn được lo lắng.
Mộ Vãn trầm giọng nói: “Nếu nơi này trùng với thời gian bên ngoài thì chúng ta đã ở chỗ này hai mươi ba ngày.”
Diêu Quang ngạc nhiên nói: “Sao ngươi rõ ràng như vậy.”
Mộ Vãn hơi hất cằm: “Trên cái cây phía sau ngươi có vết khắc, mỗi ngày mặt trời lặn một lần, ta đều có ghi chép.”
Cẩn thận chu đáo như thế, làm cho Diêu Quang kinh ngạc cảm thán không thôi.
Tiêu Dao Du thì nhìn linh thực khắp nơi trên vách đá của thác nước, lôi kéo Mộ Vãn hỏi: “Tiểu vãn, ngươi nói nếu lấy những thứ này đi bán thì có thể bán bao nhiêu tiền?”
Trong lúc nhất thời Mộ Vãn không nói gì, chân thành nói: “Những linh thực này đều là hi thế trân bảo, giống như Hàn Băng Long Trúc kia phối hợp với Huyền Diệp Thảo chế thành đan dược thì có thể cho tu vi của tu sĩ tu tập công pháp hàn thủy và huyền thủy đề cao ít nhất hai tiểu cảnh giới, còn có thể tinh luyện căn cốt ——”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Diêu Quang sáng lên: “Vậy chẳng phải là thích hợp với ta hay sao.”
Mộ Vãn: “Đóa ba cánh lá đỏ bao vây lấy linh thực của Kim Liên trong Kính Hồ kia, tên gọi là Vô Tướng Thiên Nhuỵ, nếu tu sĩ Hỏa linh căn có thể chống đỡ được hiệu quả phản phệ của Liệt Diễm Chước Tâm, vậy sau khi dùng thì không bao giờ sợ các loại liệt hỏa thiêu đốt nữa.”
“Quý nhất vẫn là nụ hoa Vô Cấu Hoa đang chớm nở ở giữa vách đá kia. Chỉ có trong bí cảnh của tiên nhân hoặc Thần Minh để lại mới có thể sinh trưởng, trong mỗi một bí cảnh chỉ một đóa này, nghe nói có công hiệu cứu sống người chết chữa lành xương cốt khôi phục máu thịt, nhưng hiệu quả đến tột cùng là thế nào thì ta cũng không biết, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Vô Cấu Hoa.”
Trong lúc nói chuyện, mày của ba người đều là nhăn lại.
Ánh mắt đan xen, đồng thời tiến vào trạng thái chiến đấu.
Diêu Quang a một tiếng: “Kẻ địch tập kích!”
Tất cả mọi người ở Nam Cảnh đang đứng kết trận bên cạnh nàng ta.
Toàn bộ nhóm người này đều là tinh nhuệ được sàng lọc từ trong trong đại quân người mang huyết mạch của Nam Cảnh, vốn đã được huấn luyện trong thời gian rất lâu ở Nam Cảnh, sự ăn ý với nhau rất cao, nhất là khi chiến đấu.
Người chưa tới mà gió đã tới trước.
Gió gào chim gáy trong rừng, một cỗ linh áp vô cùng mạnh mẽ bắt đầu tràn ra ven Kính Hồ.
Bầu không khí tu luyện hài hòa ban đầu đã bị phá hư, gây mất hứng vô cùng.
Nhưng lúc này, mọi người không rãnh để nghĩ nhiều như thế nữa, vừa ra tay đã dùng chiêu thức mạnh nhất rồi.
Hơn ba mươi người đều xuất hiện đều xuất hiện, vẫn không gây ra được một chút ảnh hưởng nào đối với người nọ.