"Linh chướng."
"Ngưng đọng!"
Vì sử dụng năng lực quá độ nên sắc mặt Diệu Âm vàng như nến, khóe miệng trào ra máu tươi.
Kiếm thế của Ngọc Hoa Thanh bị cản lại, nhưng chỉ sau một lát đã lập tức chém tới hung mãnh hơn.
Mộ Vãn lạnh lùng nói: "Không phải ngươi còn muốn Vô Cấu Hoa sao, tới lấy là được, sẽ không có ai ngăn cản ngươi!"
Khóe miệng Ngọc Hoa Thanh nhẹ nhàng nhếch lên.
Diệu Âm thấy rất rõ ràng sát ý dưới đáy mắt Ngọc Hoa Thanh.
Có lẽ lúc nãy lão chỉ muốn giành lấy Vô Cấu Hoa, nhưng bây giờ, lão thật sự muốn giết nàng ta.
Không màng lý do.
Hai tay Diệu Âm để sau lưng bấm tay niệm thần chú, biết lúc này không thể làm gì được nữa, miệng bắt đầu lẩm bẩm một câu pháp quyết mà chưa ai từng nghe qua.
Ngọc Hoa Thanh thấy dáng vẻ hấp hối giãy dụa của nàng ta thì nhướng mày: "Vô dụng thôi."
Người mang năng lực của Bạch Trạch, là người có khả năng cạnh tranh lớn nhất với lão trong bí cảnh này.
Diệt trừ nữ tu này, vậy là chỉ còn mỗi tiểu bối Minh gia, lão gia hỏa trong Ma Vực... Cùng với cái gai khó giải quyết kia.
Diệu Âm cắn chặt hàm răng, lúc thấy kiếm của Ngọc Hoa Thanh sắp đâm xuyên qua lồng ngực của mình, thần chú đang đọc nhẩm trong miệng cũng mới được một nửa, thì đột nhiên nhìn thấy một đạo kiếm quang nhẹ nhàng nhanh chóng lao vụt tới.
Kiếm quang này đúng lúc đánh lên thân kiếm của Ngọc Hoa Thanh, khiến kiếm của lão bị lệch đi.
Rồi sau đó, sau thác nước, ba chiêu kiếm được sử dụng liên tiếp, kiếm sau tàn nhẫn hơn kiếm trước, tạo thành một khe nứt thật lớn giữa Ngọc Hoa Thanh và Diệu Âm.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệu Âm cảm giác mình được thứ gì đó mềm mại nhưng lại sắc bén cuốn lấy, đưa tới một chỗ khác ở Kính Hồ.
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Niệm Nhất xách theo kiếm, cất bước ra từ phía sau thác nước: "Khéo quá, cứ lần nào lĩnh ngộ được chiêu kiếm mới là luôn có người tự đưa tới để ta thử kiếm."
Nàng đứng trên vách núi, nhìn xuống Ngọc Hoa Thanh dưới đất: "Ngọc minh chủ, đã lâu không gặp, ngài cũng vô liêm sỉ hơn rồi nhỉ."
Ngọc Hoa Thanh nhìn kiếm tu trước mắt.
Tiến vào bí cảnh chỉ mới hơn hai mươi ngày mà nàng đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều rồi.
Cũng không phải mạnh lên ở tu vi và cảnh giới của nàng, mà là ở kiếm cửa nàng.
Rõ ràng cảnh giới của nàng và lão chênh lệch nhau khá lớn, nhưng khi cầm kiếm đối diện với nàng, không ngờ trong lòng lão lại sinh ra một chút sợ hãi.
Lão lại cảm thấy run rẩy vì kiếm của nàng.
Có lẽ tu vi của nàng chưa đáng để bàn, nhưng kiếm đạo của nàng đã vượt qua lão rồi.
Đây là chuyện mà dù thế nào Ngọc Hoa Thanh cũng không muốn thừa nhận.
Bên cạnh Niệm Nhất ngưng tụ ra kiếm thế đáng sợ, thậm chí còn khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo.
Mặc dù tu sĩ Kiến Long Môn có thể sử dụng được một chút năng lực không gian, nhưng cũng không thể đáng sợ đến mức trực tiếp xé rách không gian như nàng được.
Nhìn từ một bên, dường như kiếm thế quanh thân nàng ngưng tụ thành một con rồng màu mực nước đang uốn lượn bên người nàng chưa từng rời đi.
Kiếm phong của Ngọc Hoa Thanh run lên, đầu tiên là dùng linh áp không nương tay chút nào để chiếm tiên cơ, nhưng không ngờ lại có một cỗ linh áp mạnh mẽ hơn cả linh áp của lão xuất hiện phía sau nàng để chống đỡ.
Ngọc Hoa Thanh kinh ngạc nhìn sang, thấy bên cạnh Niệm Nhất, một bóng người xuất hiện từ hư không.
Mái tóc dài của người nọ được buộc lại một nửa bằng cài tóc bằng gỗ mun, một nửa còn lại thì xõa phía sau lưng, trông phong lưu tiêu sái, áo bào rộng màu đen gặp gió, toát lên sự phiêu dật, hắn cười như không cười vẫy tay với lão: "Ồ, đây không phải là Tiểu Ngọc sao."
Hai chữ Tiểu Ngọc này trực tiếp khiến Ngọc Hoa Thanh giật mình đứng yên tại chỗ.
Lão không nhớ nỗi, đã bao nhiêu năm rồi không có ai gọi tên mình như thế.