Diêu Quang hít sâu một hơi.
Đúng là kiếp để phi thăng.
Nhưng trong thành Vân Trung, người có tu vi cao nhất cũng chỉ có Ngọc Hoa Thanh Thái Hư Cảnh thôi, lão vẫn còn cách Đại Thừa Cảnh một khoảng.
Tim nàng ta đập nhanh như trống, đã sắp nhanh tới cực điểm rồi.
Hóa ra thiên kiếp phải gặp lúc phi thăng lại đáng sợ như thế sao?
Bọn họ thật sự có thể chịu đựng nổi không?
Sấm sét giáng xuống mặt đất không chút thương tiếc nào, khiến thành Vân Trung vốn tuyệt đẹp nổ tung thành một vùng cháy đen.
Rừng cây cách đó không xa cũng sụp đổ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí không cần tới gần cũng có thể cảm nhận được tấm lưới mà lôi khí ùn ùn kéo tới kia đang tụ tập lại trên không, chỉ cần tới gần một chút thôi là sẽ bị thiên lôi bổ cho hồn bay phách tán.
Vào lúc này, thậm chí không một ai dám ngự không phi hành.
Cho dù là những người có tu vi như Ngọc Hoa Thanh và Ma Tôn, chỉ cần bay lên trời thì cũng sẽ trở thành bia ngắm sống của thiên lôi.
Thiên kiếp ở thành Vân Trung đã sắp ảnh hưởng đến ngoại cảnh.
Cùng lúc đó, trên bầu trời Lưu Ly Đàn dần dần u ám, chẳng mấy chốc đã bao trùm toàn bộ bầu trời Mạc Bắc Lương Châu rồi, thậm chí còn bao phủ Thâm Uyên bên dưới bóng râm.
Mấy vị đại năng đang nói chuyện trong Thần Cơ cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, mấy người đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài, tất cả đều cảm nhận được sức ép không tầm thường này.
Vẻ mặt Linh Hư Tử nặng nề: "Đây là..."
Đạo tôn trầm giọng nói: "Là thiên kiếp."
Nhưng bọn họ không hiểu, tại sao lúc này lại có thiên kiếp xuất hiện, thậm chí phạm vi ảnh hưởng còn rộng như thế.
"Là kiếp phi thăng à."
Nghe vậy, Linh Hư Tử nhìn theo hướng giọng nói, trước đài quan sát gần nhất của trạm dừng Thần Cơ, có một nam tử buộc vải đen quanh mắt đang đứng, dưới tay hắn là mấy chục que tính đang lơ lửng, sắp xếp lộn xộn khiến người ta thaays hoa cả mắt, quanh người hiện lên ngàn vạn quỹ đạo sao lần lượt thay đổi, gần như muốn hoàn toàn bao phủ hắn.
Trong mắt Thiên Cơ Tử toàn là hư vô, hắn nhìn giao điểm duy nhất xuất hiện trong vô số quỹ đạo sao đang vận hành, thấy có hai ngôi sao mang theo ánh sáng bên này giảm bên kia tăng đồng thời xuất hiện.
Hai ngôi sao này, quyết định hướng đi của thiên kiếp lần này.
Yến Hoài Phong bước nhanh tới: "Thiên Cơ Tử các hạ, chuyện gì đang xảy ra thế?"
Thiên Cơ Tử hơi bất đắc dĩ: "Lệnh chủ, ta không phải thần, không thể đoán trước chuyện bất ngờ xảy ra bên ngoài quỹ đạo sao như thế này được."
Đạo tôn bước tới, phất trần phất nhẹ, hỏi: "Xin hỏi Thiên Cơ Tử các hạ, vừa rồi tính toán xong, chuyện này có giải quyết được không?"
Thiên Cơ Tử giơ tay, gom quỹ đạo sao quay xung quanh hắn về tại chỗ, trong quỹ đạo sao phức tạp lộ ra hai ngôi sao chói mắt.
Rồi sau đó, tất cả mọi người thấy hai đốm sáng duy nhất trong bầu trời sao tối tăm rung động, không ngờ lại đấu với nhau như không muốn sống nữa, thực lực không kém bao nhiêu, dáng vẻ như thề nếu không cắn nuốt cắn nuốt thì sẽ không từ bỏ.
Còn những ngôi sao quay xung quanh chúng, bởi vì này hai ngôi sao này vẫn còn đấu với nhau nên trạng thái tương lai chưa biết thế nào.
Thiên Cơ Tử than nhẹ một tiếng: "Mấu chốt của chuyện này hoàn toàn dựa vào hai người này."
Đạo tôn hiền hòa nói: "Nếu đã không phải đường cùng, vậy thì không cần lo lắng như thế."
Lão còn chưa dứt lời, Thiên Cơ Tử đã thay đổi sắc mặt.
Không biết từ khi nào mà qũy đạo sao quấn quanh hắn đã bắt đầu xuất hiện sự sụp đổ từ một góc.
Giống như bị thứ gì đó cắn nuốt vậy, sương đen lạnh lẽo kéo lên từ quỹ đạo sao vừa bị đứt, lấy tốc độ nhanh như chớp để nhuộm đen hoàn toàn toàn bộ quỹ đạo sao.
Thiên Cơ Tử phản ứng rất nhanh, hắn lập tức bấm tay niệm thần chú, rồi sau đó trở tay đánh mạnh vào lồng ngực mình.