Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 742 - Chương 742. Chương 742

Chương 742. Chương 742 Chương 742. Chương 742

Đây cũng là lần sĩ khí của Thần Cơ trầm thấp nhất từ khi thành lập tới nay.

Thần Cơ mật lệnh đã phát, lần này khác với lần trước đó là những người nhận được lệnh tới Thâm Uyên, ngoài chiến ý, trong lòng còn có chút kinh hoảng.

Bọn họ không biết, vì sao tần suất Thâm Uyên bùng nổ lại nhanh hơn nhiều như vậy, cũng không ai biết cái tai hoạ ngầm vắt ngang qua đại lục này một ngày nào đó sẽ mất khống chế, hoàn toàn nuốt chửng đại lục bọn họ dựa vào để sinh tồn.

Hai vị Đại Thừa cảnh đại năng gia nhập cuộc chiến, có thể coi như vãn hồi lại cục diện.

Diệp Hi Vi không đến một mình.

Nàng ta còn mang theo rất nhiều cao thủ của Lạc Anh Thần Điện.

Nam Cảnh cách biệt với ngoại giới nhiều năm, không có thân tình gì với những linh hồn xuất hiện trên bầu trời Thâm Uyên này cả, khi ra tay cũng không bó tay bó chân như người của Thần Cơ.

Diệp Hi Vi lạnh lùng nói: “Đã tu hành tới trình độ này rồi còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao!”

“Linh hồn đã bị ô nhiễm không còn là những người cùng kề vai chiến đấu với các ngươi nữa, mà là kẻ địch muốn đưa ngươi vào chỗ chết, là những thứ dưới Thâm Uyên!” Nàng ta mím chặt đôi môi mỏng, lời nói ra như những cơn gió mùa đông lạnh giá, như con dao cứa thẳng vào lòng người.

“Bọn họ đã từng hi sinh tất cả để bảo vệ đại lục này, nếu không muốn làm nỗ lực của bọn họ trở nên uổng phí thì mau chóng tỉnh táo lại cho ta!”

Người của Thần Cơ nhắm mắt lại thật chặt, sau đó lau nước mắt, quay đầu đi, không muốn nhìn thêm cảnh đồng bạn mình chém giết lẫn nhau.

Yến Hoài Phong cắn chặt răng, giương cao lá cờ của Thần Cơ, giọng nói lảnh lót, vang vọng khắp chân trời: “Động thủ!”

Người hi sinh nhiều nhất ở Thâm Uyên là những chiến sĩ của Thần Cơ.

Có thể cảm xúc của những người khác không quá sâu sắc, nhưng mỗi lần người của Thần Cơ vung binh khí trong tay, đều là chém về phía những người từng là đồng bọn của mình.

Bọn họ đều hiểu rõ, lần này sau khi linh hồn biến mất, những người đó sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, không còn lại chút dấu vết nào.

Dưới Thâm Uyên, sương đen dày đặc cuộn sóng, như có người đang phát ra tiếng cười, cười nhạo những con người ngây thơ muốn phản kháng ý trời.

Trong Thần Cơ, có vài tu sĩ lớn tuổi đã gục ngã trước.

“Vì sao lại là chúng ta. Vì sao chúng ta lại phải gánh chịu những chuyện này!” Hắn tuyệt vọng nói, “Đây là trừng phạt của ông trời với chúng ta sao?”

Đồng đội quay lưng lại với nhau, làm những người từng liều mạng vì đại lục lại trở thành đồng loã với Thâm Uyên, cuối cùng ép cho linh hồn bọn họ phải biến mất hoàn toàn.

Thần Cơ ra lệnh, càng ngày càng nhiều người tới bên bờ Thâm Uyên, nhưng cuộc chiến vẫn không hề thuyên giảm.

Bên trong Thâm Uyên như có một đôi tay quỷ không ngừng quấy nhiễu mọi thứ, đối phương có vẻ đã đoán trước được tình cảnh này, cực kỳ chắc chắn những linh hồn này sẽ làm cho những nhân loại này bó tay bó chân tiếp đó bại trận.

Những linh hồn từng bị cắn nuốt còn giữ lại một bộ phận năng lực khi còn sống, ở trên chiến trường toàn là tu sĩ tông môn này, khắp nơi đều xảy ra cục diện đồng môn tương tàn.

Không chỉ có bọn họ, những người của Tiên Minh tới sau cũng nhìn thấy những đồng đội cũ.

Trận pháp sư của Thượng Dương Môn tu bổ lại chỗ trống của trận pháp sư của Thần Cơ, khó khăn duy trì kết giới bên ngoài Thâm Uyên, lại cảm nhận bên phe địch ở Thâm Uyên truyền tới cảm giác vận chuyển công pháp quen thuộc.

Thất Sơ chân nhân vốn đang dẫn đội kết lại trận pháp, nhưng khi nhìn thất một bóng hình đằng trước thì ngẩn ra.

“Sư thúc...”

Trong muôn vàn linh hồn đến từ Thâm Uyên, có một nguồn năng lượng mạnh mẽ của trận pháp sư đang chống lại bọn họ.

Âm thầm làm suy yếu năng lượng của trận pháp.

Sắc mặt Yến Hoài Phong nháy mắt thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment