Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 747 - Chương 747. Chương 747

Chương 747. Chương 747 Chương 747. Chương 747

Có người cười nhạo nói: “Thời gian? Thâm Uyên xuất hiện đến nay đã ngàn năm, ngàn năm nay chúng ta không có biện pháp nào, chẳng lẽ có thể trông cậy vào mười hai mươi năm này?”

Ở đây, ngoại trừ những người biết chuyện, những người còn lại đều bắt đầu thảo luận ngươi một câu, ta một câu.

“Còn không biết người gánh vác Thiên Mệnh rốt cục có phải tu sĩ hay không, nếu như chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt thì sao?

“Chúng ta muốn liên lụy đến phàm nhân sao? Chúng ta làm như vậy chẳng phải là đang lấy lý do muôn dân thiên hạ để bức ép người ta đi hiến tế hay sao?”

Có đệ tử Thanh Liên Kiếm Phái lau mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng người ta dựa vào cái gì chứ?”

Ở bên khác, có người của Lăng Tiêu Tông nghe được lời ấy, phẫn nộ nói: “Vậy chúng ta dựa vào cái gì?! Một ngàn năm qua có vô số người chết ở Thâm Uyên.”

Nàng chỉ vào ngàn vạn linh hồn bị đóng băng phía dưới, trong đó có Diệp Hi Vi, phẫn nộ nói:

“Người chết vì Thâm Uyên còn ít sao! Ta nói cho ngươi biết, đừng nói là hy sinh một người gánh vác Thiên Mệnh, cho dù có một trăm người, chỉ cần có thể trấn áp được Thâm Uyên thì ta đây tình nguyện làm kẻ xấu xa!”

Nàng nói xong, giọng nói cũng nhỏ dần, kèm theo tiếng nức nở:

“Sư tỷ của ta và cha mẹ của ta đều chết trận ở Thâm Uyên, ta hy vọng có thể giải quyết được Thâm Uyên hơn bất kỳ ai khác.

Nếu như người gánh vác Thiên Mệnh này thật sự tồn tại, ta sẽ thành tâm thỉnh cầu nàng đi hiến tế, dù là không cam lòng hay ích kỷ, ta đều nguyện ý cùng người gánh vác Thiên Mệnh chết đi, bồi thường cái mạng này cho nàng.”

“Ta cũng vậy.”

“Còn ta nữa.”

Bên Cửu Chuyển Âm Khuyết có một nam tu trầm giọng nói:

“Ta vẫn cảm thấy không nên làm như vậy, người gánh vác Thiên Mệnh vô tội biết bao khi không bị đưa đi chịu chết như vậy, đây chẳng qua là hy sinh không cần thiết để đổi lấy hòa bình ngắn ngủi không biết được mấy năm, và chúng ta lại nhịn nhục Thâm Uyên một lần nữa.

Cuối cùng sẽ có một ngày, lui đến mức không còn đường lui, khi đó chúng ta phải làm sao bây giờ.”

Nữ tu Lăng Tiêu Tông tức giận nói: “Không bằng ngươi suy nghĩ hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ!”

Nàng chỉ vào chiến trường hoang tàn, bi thống nói: “Bọn họ phải làm sao bây giờ!”

Tất cả mọi người đều lặng đi.

Cuối cùng bọn họ lại dời mắt hướng về phía Ngọc Hoa Thanh, người đã khơi mào cuộc tranh luận này.

Ngọc Hoa Thanh không nhanh không chậm nói: “Chư vị đừng vội, chúng ta quả thật đã tìm được người gánh vác Thiên Mệnh này, nàng đang ở trong chúng ta.”

Hắn nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, cất cao giọng nói: “Kỳ kiếm chủ, ngươi nói đúng không?”

Kỳ Niệm Nhất hờ hững quay đầu lại, bình thản nhìn Ngọc Hoa Thanh.

Ánh mắt của nàng không chút gợn sóng, tựa hồ đã dự liệu được lão sẽ làm gì, nàng trấn định như vậy làm cho Ngọc Hoa Thanh có chút tức giận.

Ngọc Trùng Cẩm sau trận chiến kịch liệt vẫn đang nghỉ ngơi, hắn đột ngột đứng dậy, nhìn phụ thân mình với vẻ khó tin.

Những lời này khiến tất cả những người có mặt ở đây muốn nổ tung.

Bọn họ nhao nhao nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, không thể tin được nói: “Người gánh vác Thiên Mệnh là Kỳ kiếm chủ?”

“Kỳ đạo hữu? Sao có thể!”

“Chờ một chút, nghe đồn thần kiếm gánh vác trách nhiệm trảm thang trời, tính ra kiếm chủ thần kiếm rất có thể là người gánh vác Thiên Mệnh.”

Mọi người còn đang ngơ ngác, có người còn đang kêu Ngọc Hoa Thanh đưa ra chứng cứ, còn có người đã quỳ xuống lạy Kỳ Niệm Nhất, khàn giọng nói: “Cầu Kỳ kiếm chủ cứu lấy đại lục này đi.”

“Khẩn cầu người gánh vác Thiên Mệnh, thuận theo thiên mệnh, cứu vớt muôn dân thiên hạ!”

“Kỳ kiếm chủ, cầu ngươi.”

Ngọc Hoa Thanh đúng lúc nói: “Chư vị đoán không sai, hơn hai mươi năm trước, Thiên Cơ Tử của Quỷ Cốc đã đoán mệnh, biết được mệnh tinh giáng thế, sinh ra ở Trung Châu, người gánh vác Thiên Mệnh chính là Kỳ kiếm chủ.”

Bình Luận (0)
Comment