Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 760 - Chương 760. Chương 760

Chương 760. Chương 760 Chương 760. Chương 760

Đôi mắt nàng hơi ngước lên, ánh sáng rực rỡ lóe lên trong đôi đồng tử vàng bị che phủ bởi mái tóc rối bời: "Kiếm của ta sẽ không thay đổi cho dù ta có đang cầm gì đi chăng nữa.”

"Đây chính là kiếm đạo mà ta theo đuổi."

Nàng thích thu thập đủ loại linh kiếm vô song, không có nghĩa là những thanh kiếm này là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Nàng đi đến tận bây giờ đều là dựa vào kiếm tâm mạnh mẽ.

Kỳ Niệm Nhất thờ ơ rút lưỡi đao ra, sau đó mọi người phát hiện "kiếm" nàng cầm trong tay có thể giết chết tu sĩ Đại thừa thật ra là một cành cây.

Trên cành cây này chỉ có một nụ hoa còn chưa mở ra, sau khi bị nhuộm máu của Ngọc Hoa Thanh, dường như cành cây được tô điểm bằng một trái tim màu đỏ tươi.

Hóa ra có người thực sự có thể sử dụng kiếm tuyệt vời như vậy chỉ với một cành cây.

Da thịt của Ngọc Hoa Thanh bắt đầu chết từng tấc từng tấc.

"Hiến tế… hiến tế. Cuối cùng, mọi kế hoạch đều hóa hư không, sau tất cả cũng chỉ là may váy cưới cho người khác."

Kỳ Niệm Nhất nhìn da thịt của Ngọc Hoa Thanh hóa thành tro bụi bay tán loạn, sau khi da thịt biến mất, chỉ còn lại một bộ xương tinh thể sạch sẽ.

Đây là xương cốt năm xưa hắn cắt ra từ trên người Ẩn Tinh, hiện tại hắn chết đi cũng chỉ để lại một bộ xương không thuộc về mình

Ngọc Sanh Hàn từ trên không trung rơi xuống, được Ngọc Trùng Cẩm bay lên đỡ lấy.

Ngọc Trùng Cẩm đầu đầy máu, nắm chặt quần áo của ca ca, toàn thân run rẩy.

Hắn không ngẩng đầu nhìn Kỳ Niệm Nhất, Kỳ Niệm Nhất nhìn cành đào trong tay không còn phân biệt được dáng vẻ thật nữa, cũng nhìn đi chỗ khác.

Nàng đã bẻ cành cây thành kiếm, nhưng bên trong Thâm Uyên băng giá này lại không thể tìm thấy bất kỳ cành cây chết nào bị cắt một nửa.

Chỉ có nhánh cây nằm trong túi giới tử.

Bộ xương tinh thể rơi trên tay Kỳ Niệm Nhất, phát ra áng sáng ấm áp và nặng nề.

Nàng cầm xương cốt đáp xuống mặt băng, từ khuôn mặt đến quần áo đều đỏ tươi, ngay cả mái tóc trắng cũng ướt đẫm máu.

Nó giống như Tu La.

Có người ở bên cạnh ngập ngừng hỏi: "Kỳ Kiếm Sư, bây giờ ngươi có thể đem xương cốt này xuống Thâm Uyên trấn áp không?"

Người này xem như bạo gan, có nhiều người không dám lên tiếng khi nhìn thấy diện mạo hiện tại của Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất khẽ mím đôi môi mỏng, đứng trên mặt băng liếc nhìn Diệp Hi Vi cũng đang bị đóng băng.

Thời gian mà nàng ta cần hóa ra lại giành được bằng cách này.

Cái giá phải trả quá đắt.

Không ai dám thúc giục Kỳ Niệm Nhất, cũng không biết mất bao lâu, Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Không hiến tế.”

Trước khi mọi người kịp kinh ngạc, cơ thể Kỳ Niệm Nhất phát ra ánh sáng trắng ấm áp, tiến đến chỗ bộ xương.

Tất cả mọi người nhìn xương cốt có thể hiến tế hóa thành ánh sáng trắng, dung nhập vào trong cơ thể Kỳ Niệm Nhất.

Mọi người đầu tiên sững sờ, sau đó nhao nhao lên tiếng: "Nàng ta nói gì?"

Kỳ Niệm Nhất nói với giọng khàn khàn, lặp lại: "Ta nói không hiến tế, không ai phải hiến tế cả.”

Nàng không muốn hiến tế vì nàng chưa bao giờ đồng ý với cách làm này.

Nếu nàng chấp nhận để Ngọc Hoa Thanh hoặc bất kỳ ai khác đi hiến tế.

Vậy toàn bộ những cố gắng kiên trì trước đây của nàng là gì?

"Hiến tế để cung cấp chất dinh dưỡng cho Thâm Uyên." Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói: "Chúng ta đã nhượng bộ Thâm Uyên, sẽ có một ngày không còn cách nào rút lui."

Trong thần cơ, Bùi Hoằng đột nhiên lao lên phía trước lớn tiếng hỏi: "Tại sao! Hắn đã chết rồi, đây chỉ là một bộ xương vô hồn, sao ngươi không muốn đem nó xuống Thâm Uyên để hiến tế! "

Hắn phàn nàn: "Ít nhất sau đó chúng ta vẫn còn hai mươi năm!"

"Thần cơ đã hao mòn trong Thâm Uyên quá lâu, quá nhiều người đã chết." Bùi Hoằng nói "Chúng ta không chờ nổi nữa. "

Bình Luận (0)
Comment