Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, trầm mặc thật lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói: "Vậy thì cứ thế thôi."
Nàng làm xong hết những chuyện này mới đi về phía đài Vấn Tâm, nơi đó đám đông chật ních, vô cùng náo nhiệt, thoạt nhìn thì đúng là đạo phục của môn phái nào cũng có, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng tranh chấp không thôi ở đầu bên kia rồi.
Kỳ Niệm Nhất không tới gần, chỉ đứng nghe ở xa xa.
Kiếm tu mặc đạo phục của Thanh Liên Kiếm Phái đứng ở giữa hội nghị, giọng nói còn để lộ sự non nớt, nhưng giọng điệu lại kiên định: "Tai họa Thâm Uyên đã có trên đại lục ngàn năm rồi, đến hôm nay, đã tới lúc không phá thì không xây được.
Thời điểm này mà còn muốn lui thì muốn lui đi đâu đây? Thật sự muốn chờ tới một ngày nào đó trong tương lại, khi không còn người để hiến tế nữa, không còn người gánh vác Thiên Mệnh để cứu thế rồi mới hối hận hay sao? Rõ ràng bây giờ Kỳ sư tỷ đã tìm được cách rồi, tại sao không để cho nàng thử một lần chứ."
Một đạo tu Lăng Tiêu Tông ngồi đó nói với vẻ nghi ngờ: "Nhưng không ai trong chúng ta biết cách mà nàng nói là gì, có tác dụng hay không, nếu không thì sao? Đại lục này có chịu được lần tiến công thứ hai giống như lần tiến công trước nữa hay không?"
Kỳ Niệm Nhất ẩn núp, đứng dựa vào cây để nghe một lát, qua qua lại lại vẫn chỉ là hai quan điểm này.
Đột nhiên nàng cảm thấy bên cạnh có cơn gió nhẹ thổi tới, hơi thở quen thuộc tới gần.
Một thời gian ngắn không gặp, dường như Sở Tư Niên lại cao hơn một chút, vóc dáng cũng cường tráng hơn lúc thiếu niên, giọng nói cũng trầm thấp hơn nhiều.
Hắn nhìn Kỳ Niệm Nhất: "Có nghe thấy cái gì hữu dụng không?"
Kỳ Niệm Nhất chỉ cười không nói.
Sở Tư Niên cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thoáng qua rồi biến mất.
Hắn ôm kiếm đứng song vai với nàng, dựa vào thân cây, chậm rãi nói: "Thật ra hội nghị mấy ngày qua nói qua nói lại cũng chỉ bấy nhiêu nội dung, chỉ là bảy ngày trôi qua, người ủng hộ nhiều, người nghi ngờ ít, chỉ vậy thôi."
Sở Tư Niên nghiêng đầu nhìn nàng, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu của Kỳ Niệm Nhất, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm trạng không tốt, muốn đi uống một chén không?"
Kỳ Niệm Nhất: "Ngươi cũng biết tâm trạng ta không tốt à?"
Trong đôi mắt đen nhánh của Sở Tư Niên lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Ngọc tuệ trên đai lưng sắp bị ngươi giật đứt hết rồi."
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt, nhìn lại mặt trang sức trên đai lưng của mình, đúng là chuỗi dây dưới ngọc bội đã bị nàng giật đứt mất vài sợi.
Sở Tư Niên nói uống rượu, tất nhiên không đơn giản chỉ là tìm một tửu quán là xong.
Hai người rời khỏi Thương Hoàn trong đêm, lén lút chạy vào hầm rượu của Thanh Liên Kiếm Phái để tìm giống như khi còn nhỏ.
Kiếm tôn có rượu ngon là chuyện ai ai cũng biết.
Rượu ngon của Thanh Liên Kiếm Phái không kém hơn rượu do đại sư huynh tự tay ủ.
Có điều lúc còn nhỏ, bọn họ luôn phải cẩn thận lúc lén uống rượu, không thể để kiếm tôn phát hiện ra được, nếu không sẽ bị phạt đứng trên vách núi vung kiếm năm mươi ngàn lần, đồng thời còn phải mở to mắt nhìn kiếm tôn ở bên cạnh uống rượu ngon ăn thịt nướng, lại không chừa cho bọn họ một chút nào.
Bây giờ tu vi cao hơn, lá gan cũng lớn, quen cửa quen nẻo ôm mấy vò rượu ra, hai người lên Giải Tửu Đình trên đỉnh cao nhất của Lãng Nguyệt Phong.
Gọi nơi này là Giải Tửu Đình, thật ra là vì lần nào lén uống rượu thì bọn họ cũng tới đây.
Giải Tửu Đình là chỗ cao nhất trong toàn bộ Thanh Liên Kiếm Phái, hai người không ngoan ngoãn ngồi trong đình mà là ngồi trên nóc đình.
Hôm nay chỉ có trăng mà không có sao, ở Giải Tửu Đình, phảng phất như có thể chạm tới ánh trăng vậy.
Uống liên tục vài ngụm rượu mạnh cay nồng vào bụng, cơ thể lập tức ấm áp lên.