Chuyện Mặc Quân và Kỳ Niệm Nhất cùng đến Tiên Minh khiến cho từ trên xuống dưới Tiên Minh đều giật mình.
Dù sao trước đó không lâu bọn họ mới đánh một trận một mất một còn với Minh chủ trước của Tiên Minh.
Bây giờ đột nhiên đến thăm, dù là ai thì cũng sẽ không nghĩ bọn họ mang thiện ý tới đây.
Không ngờ rằng, vậy mà Ngọc Sanh Hàn lại đích thân vác cơ thể còn chưa khỏi hẳn bệnh của mình ra nghênh đón.
Ngọc Sanh Hàn nhìn Kỳ Niệm Nhất: "Chờ các ngươi đã lâu rồi."
Kỳ Niệm Nhất nghiêm mặt nói: "Bây giờ giải trừ Đồng Tâm Khế, thân thể của ngươi chịu được không?"
Ngọc Sanh Hàn: "Không phải chuyện gì lớn, ta chỉ muốn giải càng sớm càng tốt."
Trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Kỳ Niệm Nhất nhìn ra sau Ngọc Sanh Hàn để tìm kiếm, có một chớp mắt đã dao động.
Ngọc Sanh Hàn hiểu rõ, nói: "Hắn không ở nhà."
Tây Châu xa xôi, nơi từ trước đến nay hẻo lánh ít dấu chân người, rất khó có người tìm được vị trí thật của Quỷ Cốc, nghênh đón một vị khách.
Diệu Âm đặt một chung trà xanh tới trước mặt Thiên Cơ Tử, nhìn về phía người tới.
Tiểu công tử Tiên Minh từ trước đến nay rộng rãi như ánh mặt trời, bây giờ vẻ mặt lại tăm tối, mặt mũi đầy ủ rũ, dưới mắt có một quầng thâm đen, hoàn toàn không còn vẻ rực rỡ khi xưa nữa.
Giống như một chú cún con nhem nhuốc do rơi vào vũng bùn.
Ngọc Trùng Cẩm đứng ở ngoài cửa, khàn khàn nói: "Ta đến để thực hiện chuyện mà lúc trước ngài hứa hẹn."
Thiên Cơ Tử nhấp một ngụm nước trà, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Ngọc Trùng Cẩm một đường đội tuyết mà đến, trên quần áo dính đầy sương lạnh, trông vô cùng chật vật.
Hắn ta đang định bước vào phòng, nhìn thấy đế giày của mình dính đầy mấy thứ nước tuyết và bùn lầy, thoáng sửng sốt một lúc, thi thuật thanh trần quyết tẩy rửa bản thân sạch sẽ rồi mới vào trong.
Ngọc Trùng Cẩm ngồi xuống trước mặt Thiên Cơ Tử, khi Diệu Âm châm trà cho hắn ta, cảm nhận được cơ thể của hắn ta lạnh lẽo vô cùng, giống như đặt mình bên trong hàn băng lạnh giá suốt một tháng, một chút độ ấm cũng không có.
Một tháng trước hắn ta mới vừa thăng cấp đến Kiến Long Môn, như vậy đối với một tu sĩ cấp cao mà nói, linh lực đã sớm có thể tự vận chuyển trong cơ thể, duy trì độ ấm cơ thể, sẽ không bị khí hậu của thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
Bây giờ trông của Ngọc Trùng Cẩm như vậy, chỉ có thể là vì thất hồn lạc phách, ngay cả những chuyện cơ bản như thế này, cũng không rảnh bận tâm.
Diệu Âm thầm than nhẹ một tiếng trong lòng, sau khi dọn lên chén trà huân hương và trà bánh Thiên Cơ Tử thích ăn, thì lui ra ngoài.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Ngọc Trùng Cẩm và Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử một tay chống cằm, sắc mặt bị bị tấm màn đen ở trước mặt che khuất, không thấy rõ, hắn hỏi: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Hầu kết của Ngọc Trùng Cẩm trượt lên trượt xuống, trong ánh mắt trong trẻo không có chút thần thái nào, giống như bị một lớp mỏng sương che kín, xám xịt.
Hắn ta mím môi, tiếng hít thở có chút đứt quãng, cuối cùng lại vùi sâu vào trong đôi tay lạnh lẽo, gian nan nói: “Xin lỗi, ta cần điều chỉnh lại cảm xúc một chút.”
Thiên Cơ Tử thấy dáng vẻ của hắn, sắc mặt dịu lại, đẩy nước trà ấm và trà bánh đến trước mặt Ngọc Trùng Cẩm trước.
“Nếm thử đi.”
Ngọc Trùng Cẩm vừa định từ chối, lập tức nghe thấy Thiên Cơ Tử bất đắc dĩ nói: “Ta không muốn để người khác biết, Quỷ Cốc của ta chiêu đãi khách như vậy.”
Hắn nói như vậy, Ngọc Trùng Cẩm nhất thời không nói nên lời, uống nước trà ấm vào bụng, đầu lưỡi cảm nhận được một chút vị đắng và thơm nhẹ, lúc này mới cảm nhận được trên người có chút ấm áp.
Mấy món trà bánh tinh xảo trên bàn, Ngọc Trùng Cẩm không có lòng hưởng dụng, chỉ nhét mấy cái bánh nguyên vào trong miệng, khi nuốt xuống, cảm nhận được một hương vị ngọt ngấy đến cực hạn xẹt qua trong yết hầu, hắn ta sặc đến mức sắc mặt lập tức vặn vẹo.