Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 773 - Chương 773. Chương 773

Chương 773. Chương 773 Chương 773. Chương 773

Kỳ Niệm Nhất nhíu mày nhắm mắt lại, cảm nhận được cảm ứng của nàng đối với Thâm Uyên càng thêm mãnh liệt.

Chỉ cần tìm ra linh thức, thậm chí có thể cảm nhận được quỹ đạo hoạt động ma khí của Thâm Uyên ở trên đại lục.

Linh thức lại lần nữa bao trùm trên khắp đại lục, khi lướt qua trên người hai người, Kỳ Niệm Nhất ngạc nhiên trong chốc lát.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn đó, màu sắc nước hồ của Bồng Lai Tiên Trì nhanh chóng nhạt dần, cuối cùng từ màu đỏ nhạt mê người biến thành màu sắc trong veo giống như nước hồ bình thường.

Sau khi sức mạnh trong cơ thể ổn định lại, Kỳ Niệm Nhất ướt đẫm bước ra từ trong hồ, ở bên bờ ngồi xuống.

Nước trong Tiên Trì vẫn ấm áp, đôi chân trần của nàng đung đưa trong nước vài cái.

Quần áo ướt đẫm nhanh chóng được nàng dùng pháp thuật làm khô, mới vừa quay đầu muốn nói gì đó, lại nhìn thấy khuôn mặt của Vân Dã đỏ bừng, sắc mặt không biết nên nói là thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn hay là tiếc nuối nhiều hơn.

Kỳ Niệm Nhất: “Không ngờ tới –”

Vân Dã phản xạ có điều kiện giải thích: “Ta không nghĩ đến chuyện gì không nên nghĩ đâu.”

Kỳ Niệm Nhất nhịn cười nói: “Ta muốn nói là, không ngờ tới Bồng Lai Tiên Trì vậy mà được hình thành như vậy.”

Vân Dã ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Niệm Nhất.

Nàng thấp giọng nói: “Bên dưới cái hồ này, chôn một viên Huyết Chủng.”

“Huyết Chủng?”

Kỳ Niệm Nhất nhẹ gật đầu: “Những người đã uống máu của Bạch Trạch, ăn thịt của Bạch Trạch, cuối cùng tiến vào trong Thâm Uyên kia, cho rằng bài trừ tạp chất trong cơ thể để phi thăng độ kiếp, trên thực tế là trộn lẫn sức mạnh của bọn họ và Bạch Trạch để hình thành một Huyết Chủng, nằm dưới lớp đất này, tẩm bổ cho Tiên Trì này.”

Không những có thể tăng cường năng lực huyết mạch, mà còn có thể nắm giữ hướng đi của Thâm Uyên.

Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi còn nhớ người tên là Văn Tân Diễm không?”

Vân Dã suy nghĩ, tìm được cái tên này trong trí nhớ: “Là người ở Nam Cảnh, hắn thì làm sao?”

Kỳ Niệm Nhất suy tư nói: “Trên người hắn bị một sinh vật Thâm Uyên bám vào.”

Nàng khẽ nhíu mày: “Hoặc là, không chỉ đơn thuần gọi là sinh vật Thâm Uyên.”

Kỳ Niệm Nhất theo ma khí của Thâm Uyên đi tìm, không bao lâu đã tìm thấy nơi Văn Tân Diễm rơi xuống.

Khi nàng từ trên trời giáng xuống, hai huynh muội Văn gia đều khiếp sợ cực kỳ.

Văn Tân Linh giận dữ nói: “Quả thật không ngờ Thần Điện lại để mắt đến chúng ta như vậy, Văn gia chẳng qua chỉ có hai người chúng ta chạy thoát, vậy mà phải phiền Thần Tử tự mình đến bắt giữ.”

Kỳ Niệm Nhất không để ý nàng ta làm loạn, mà trực tiếp nhìn về phía Văn Tân Diễm.

Văn Tân Diễm giống như nhận ra gì đó, sắc mặt thay đổi, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì đã bị Kỳ Niệm Nhất dùng chuôi kiếm đánh ngất.

Tiếng hét sợ hãi của Văn Tân Linh còn chưa kịp phát ra, thì cũng đã bị Kỳ Niệm Nhất đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại, Văn Tân Diễm phát hiện bản thân đã hoàn toàn ở một nơi xa lạ.

Nhìn cách trang trí bốn phía, cũng không giống như lao tù hay là mật thất gì, ngược lại cực kỳ lịch sự tao nhã, chỉ là trên mặt đất vẽ một trận pháp, rõ ràng là đang cầm tù hắn ở nơi này.

Văn Tân Diễm nghe thấy tiếng thở dài đau thương của một linh hồn khác ở trong cơ thể mình.

“Ngươi có biết đây là đâu không?” Văn Tân Diễm thầm hỏi trong lòng.

Linh hồn kia vẫn luôn im lặng, mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra, có một người tiến vào.

Văn Tân Diễm mờ mịt ngẩng đầu, đụng phải sự phức tạp trong ánh mắt của Mặc Vô Thư.

Bốn mắt nhìn nhau, Mặc Vô Thư đứng ngoài trận bàn, nhìn chằm chằm Văn Tân Diễm, hoặc có thể nói là nhìn vào linh hồn còn lại trong cơ thể của Văn Tân Diễm, trầm giọng nói: “Cũng đã đến đây rồi, vẫn không muốn hiện thân sao, sư tôn?”

Văn Tân Diễm kinh ngạc mở to hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment