Nhất thời bầu không khí có chút nặng nề, một lát sau, Tạ Thiên Hành mới hỏi: “Giang lão có quan hệ gì đó với ta, đúng không?”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ gật đầu, trầm giọng nói: “Lão là tổ tiên một nghìn năm trước của ngươi, Văn Ly Giang.”
Còn chưa đợi Tạ Thiên Hành có phản ứng gì, Kỳ Niệm Nhất nói tiếp: “Cũng là một trong những hung thủ năm đó giết hại Bạch Trạch, là đầu sỏ gây tội tạo ra Thâm Uyên.”
Ánh mắt Tạ Thiên Hành từ mơ hồ vui sướng tới cuối cùng là dần dần im lặng, chỉ trải qua một chuyển biến ngắn ngủi.
Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, thật lâu sau mới gian nan nói: “Có thể nói cho ta biết từ đầu đến cuối của chuyện này không?”
Kỳ Niệm Nhất nhìn trận gió không ngừng quay cuồng trên bầu trời Ngục Phong, chậm rãi nói về câu chuyện xưa dài này.
Mà trên Vẫn Tinh Phong, một linh hồn ký sinh khác đang tỉnh táo nhưng không muốn đối mặt, trong phòng là sự im lặng tới xấu hổ.
Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là im lặng.
Văn Tân Diễn bị khoá trong trận bàn, Mặc Vô Thư lấy một cái ghế tới ngồi trước mặt hắn ta, dựa vào cửa sổ, tự nói một mình: “Đây là chỗ ở của người năm đó, sau khi người vũ hoá, ta phong ấn nơi này lại, định kỳ quét tước, bày biện trong phòng chưa từng thay đổi.”
Văn Tân Diễn lúng túng nói: “Cái kia, tiền bối... muội muội ta thế nào rồi?”
Mặc Vô Thư liếc mắt nhìn hắn ta: “Không chết.”
Hắn đơn giản trả lời một câu, lại bắt đầu tự quyết định: “Khoảng thời gian kia đối ta mà nói, đúng là bị đả kích khá lớn.”
“Ca ca ruột bỏ ta đi, đi khắp cả cái đại lục cũng không tìm được tung tích, sư tôn của ta giúp hắn gạt ta, không lâu sau, sư tôn cũng chết trận ở Thâm Uyên, ta cô đơn chiếc bóng, đột nhiên trở thành Vẫn Tinh Phong phong chủ, trở thành thủ toạ của Thương Hoàn.”
Văn Tân Diễn nghe rất say sưa, nghe đến đoạn hứng khởi còn xen mồm hỏi một câu: “Hoá ra hắn chết trận ở Thâm Uyên à?”
Văn Tân Diễn ở Nam Cảnh quá lâu, vốn cũng không biết gì nhiều về chuyện Thâm Uyên, nhưng sau lần Kỳ Niệm Nhất mang theo không ít người của Nam Cảnh lao tới Thâm Uyên tác chiến, lần đầu tiên hắn ta biết trên đại lục bọn họ sinh sống còn có thứ đáng sợ như vậy.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong chuyện đó mà thôi.
Nói xong, Văn Tân Diễn nhíu mày: “Nhưng vì sao những linh hồn chết trận ở Thâm Uyên còn có thể tồn tại chạy ra ngoài?”
Hắn ta nói xong, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Linh hồn cần phải ký sinh trên người hắn ta, dù thế nào cũng không thể coi là tồn tại được.
Mặc Vô Thư cuối cùng cũng nhìn về phía Văn Tân Diễn, hỏi: “Ngươi phát hiện mình bị ký sinh từ khi nào?”
Văn Tân Diễn ngượng ngùng nói: “Là lần đầu tiên được trưởng bối trong nhà mang theo ra khỏi Nam Cảnh.”
Văn gia luôn là một tân phái kiên định ở Nam Cảnh, từ trước tới nay đều kiên trì chủ chương ra ngoài địa phận, lúc ấy Bình thúc dẫn bọn hắn ra ngoài, trên đường lại gặp phải chuyện như vậy, thần hồn của hắn ta và A Linh đều bị thương nặng, vết thương của hắn ta nhẹ hơn chút, nhưng sau khi về nhà vẫn hôn mê một thời gian.
Chính là sau lần đó, sau khi tỉnh lại, hắn ta phát hiện trong cơ thể mình có thêm một linh hồn.
Phát hiện này làm hắn ta vô cùng sợ hãi.
Thân thể bị linh hồn khác ký sinh rất có khả năng sẽ bị đoạt xá.
Nhưng hắn ta lại không dám nói rõ chuyện này với người trong nhà.
Hắn ta hiểu rất rõ gia phong của Văn gia, một khi hắn ta mất đi giá trị lợi dụng sẽ hoàn toàn trở thành chất dinh dưỡng cho những người cùng thế hệ trong gia tộc, không còn đường lui.
Khi đó hắn ta giãy giụa thật lâu, không biết nên làm như thế nào để giấu chuyện này đi, qua một khoảng thời gian sau lại phát hiện, linh hồn ký sinh trong cơ thể hắn ta không làm ra bất kỳ chuyện gì, chỉ yên tĩnh ở trong cơ thể hắn ta, tìm kiếm một vật dẫn.