Trong Ngục Phong, chuyện xưa của Kỳ Niệm Nhất đã gần kết thúc.
Tạ Thiên Hành đứng dưới vách núi, bóng dáng như hòa vào làm một với bóng tối dưới mặt đất.
Hắn không có biểu cảm gì quá lớn, không giải thích được tâm trạng hiện tại của mình, cuối cùng nhỏ giọng tự giễu: “Ta vốn tưởng rằng, sẽ không còn chuyện gì hỏng bét hơn ngày bị hành hình, bây giờ mới biết hóa ra còn có những lúc kinh khủng hơn.”
Hắn một tay che mặt lại, ánh mắt ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng mới nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
Kỳ Niệm Nhất: “Ta muốn đánh thức linh hồn trong cơ thể ngươi, cần ngươi phối hợp.”
Môi Tạ Thiên Hành khẽ run, khẽ gật nhẹ, coi như đồng ý.
Gần như trong nháy mắt, mái tóc dài màu trắng của Kỳ Niệm Nhất không gió tự bay, người nàng trào ra năng lượng Bạch Trạch vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn khiến máu trong cơ thể Tạ Thiên Hành xao động.
Nhưng năng lượng của nàng không chỉ đơn giản là thần lực của Bạch Trạch, mà bên trong có lẫn chút mùi máu tươi và hơi thở âm trầm, khiến người khác có chút không khỏe.
Nguồn năng lượng hỗn tạp này khiến lòng Tạ Thiên Hành có chút phản ứng, như thể có thứ gì yên lặng đã lâu đang dần dần thức tỉnh.
Giây tiếp theo, Tạ Thiên Hành nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Giang lão, hoặc gọi lão là Văn Ly Giang, lão hơi khó tin phóng linh thức của mình ra, sau đó cảm thấy mừng như điên: “Không nghĩ tới, lão phu còn có ngày hôm nay!”
Lão mượn mắt của Tạ Thiên Hành nhìn xung quanh, cảm xúc hưng phấn còn chưa tiêu hết, khi nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất thì biểu cảm cứng ngắc.
Lão ở trong lòng hỏi Tạ Thiên Hành: “Tại sao nàng ta lại ở đây, hơi thở còn kỳ quái như vậy, khiến người ta… sợ hãi.”
Lão đích thân giết chết Bạch Trạch, đương nhiên vô cùng sợ hãi nguồn năng lượng này.
Mà nha đầu trước mắt này mang trong mình năng lượng Bạch Trạch mạnh hơn mấy lần so với năm đó khi nhìn thấy nàng.
Tạ Thiên Hành tránh mà không đáp làm lão càng thêm sợ hãi.
Văn Ly Giang run rẩy hỏi: “Sao lại thế này, ngươi nói chuyện đi! Vì sao ta lại sống lại một lần nữa, vừa rồi ngươi đã nói gì với nha đầu này?!”
Tạ Thiên Hành hô hấp có chút đứt quãng, hắn khó nhọc quay đầu, tránh đi ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất, động tác này càng trông có vẻ như hắn không dám đối mặt với Văn Ly Giang.
Kỳ Niệm Nhất không cho Văn Ly Giang quá nhiều thời gian, năng lượng Bạch Trạch trong cơ thể nàng tăng lên tới cực điểm, dưới sự va chạm của hai loại năng lượng, thân thể của nàng gần như thành một cái đấu trường, tất cả năng lượng trộn lẫn vào với nhau, có thể nói là điên cuồng.
Nàng khép hai ngón tay lại, chạm nhẹ vào giữa mày Tạ Thiên Hành, trong miệng thầm niệm một câu pháp quyết, khí thế tăng lên nhanh chóng, trong nháy mắt đã kéo Văn Ly Giang ra khỏi cơ thể Tạ Thiên Hành.
Khi Văn Ly Giang hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, lão vừa khiếp sợ vừa sợ hãi tới nỗi nói không nên lời.
“Sao có thể.. sao ngươi có thể làm được.”
Kỳ Niệm Nhất không trả lời lão, ngược lại nói với Bạch Trạch ở trong lòng: “Cách này của ngươi cũng khá hữu ích đấy.”
Tương truyền Bạch Trạch là linh vật trời sinh, rất hiểu biết về những thứ như linh hồn linh thể.
Sau khi thoát ra khỏi cơ thể của Tạ Thiên Hành, trông Văn Ly Giang có vẻ bất an lạ thường, lão không ngừng lùi về phía sau, muốn rời xa Kỳ Niệm Nhất, nhưng dù sao linh hồn của lão cũng còn chút mảnh nhỏ tàn dư trong cơ thể Tạ Thiên Hành, cho nên không thể rời khỏi quá xa.
Kỳ Niệm Nhất giơ tay túm một cái, trực tiếp nhốt Văn Ly Giang lại trước mặt, đầu tiên là nói với Tạ Thiên Hành: “Ngươi muốn tránh mặt một chút không?”
Tạ Thiên Hành khẽ mím môi lại, nhưng vẫn kiên định nói: “Không, ta muốn ở đây.”
Kỳ Niệm Nhất theo ý hắn.
Đôi mắt nàng sáng lên, trong con ngươi màu vàng kim xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu trắng, phát ra ánh sáng huyền diệu.