“Con định tới Yêu Vực một chuyến.”
Mặc Vô Thư ấn giữa mày, bất đắc dĩ nói: “Như thế còn không nguy hiểm?”
Kỳ Niệm Nhất cười tủm tỉm nói: “Thời gian đã qua lâu vậy rồi, có phải người nên có cái nhìn khác về con rồi không.”
Mặc Vô Thư khó hiểu nhướng mày.
“Với tu vi hiện giờ của con, vào Yêu Vực tùy tiện đi dạo không vấn đề gì.”
Mặc Vô Thư bật cười: “Cũng đúng, tu vi hiện tại của con ta cũng nhìn không thấu nữa rồi.”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hơn nữa, trong tay con còn có con tin, không cần lo lắng.”
“Con tin?”
Nói xong, mặt đất bên cạnh bọn họ hiện lên một vầng sáng trắng.
Một sinh vật lông đen trắng tròn vo xuất hiện.
Kỳ Niệm Nhất nhìn Yêu Hoàng, cười nói: “Không đúng, hẳn là yêu tin mới đúng.”
Gấu trúc vừa được thả ra đã nhạy bén nhận ra nguy hiểm.
Nó cảnh giác nhìn Kỳ Niệm Nhất một cái, sử dụng tứ chi liên tiếp lùi lại đằng sau vài bước, muốn cách nữ nhân đáng sợ này xa một chút.
Nhưng trên người bọ họ còn có khế ước linh sủng, Kỳ Niệm Nhất chỉ cần nghĩ trong đầu, gấu trúc đã bị ép ngừng bước chân, bốn cái móng vuốt lông xù quẫy vài cái xuống đất, bị Kỳ Niệm Nhất xách về bên cạnh ngồi xổm xuống, tiện cho nàng vuốt lông trên đỉnh đầu nó..
Cơ Sướng ôm đầu, trong tròng mắt màu đen toát ra oán niệm rõ ràng.
“Ngươi còn vuốt nữa ta sẽ trọc mất, gần đây ta rụng lông rất nhiều ngươi không phát hiện sao!”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có việc gì, lúc nào bảo Đại sư huynh cho ngươi ít dung dịch dưỡng lông.”
“Còn có.” Kỳ Niệm Nhất bổ sung nói, “Khi đang trong hình dạng gấu trúc, đừng tùy tiện nói tiếng người, không đáng yêu.”
Nội tâm Cơ Sướng tràn đầy tuyệt vọng.
Sau khi quay lại trời đông giá rét, đám gấu trúc trong rừng trúc sau núi Vẫn Tinh Phong đều đi tìm chỗ nào đó ấm áp để ở, khiến rừng trúc sau núi quạnh quẽ đi nhiều, đã lâu Kỳ Niệm Nhất không được vuốt lông, thấy hơi ngứa tay, nhưng lại không thể cưỡng ép lôi đám gấu trúc ra, vì vậy cả ngày chỉ đành vuốt lông Cơ Sướng cho đỡ ghiền.
Không chỉ có Kỳ Niệm Nhất, những người khác trên Vẫn Tinh Phong cũng như vậy.
Cơ Sướng nhìn con mèo cam trên Vẫn Tinh Phong suốt ngày cọ tới cọ lui bên chân Ôn Hoài Du, được nuôi tới nỗi lông tóc sáng bóng, nghĩ kiểu gì cũng thấy nó đang điều võ dương oai với hắn.
Có Ôn Hoài Du chống lưng, con mèo cam càng trở nên kiêu căng ngạo mạn, bình thường không tùy tiện cho người khác sờ lông.
Chỉ có Cơ Sướng là do có khế ước linh sủng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị túm lên xoa một cái.
Nhớ lại mấy năm trước, Cơ Sướng không tài nào ngờ được đường đường là Yêu Hoàng như hắn mà không bằng cả một con mèo.
Mặc Vô Thư đánh giá gấu trúc, kinh ngạc nói: “Mấy năm qua đi, hình như nó không lớn lên chút nào… à, trái lại còn béo thêm một vòng.”
Kỳ Niệm Nhất: “Chu kỳ sinh trưởng của Yêu Tộc đều rất dài, ít nhất cũng phải từ trăm năm trở đi, với tuổi trước mắt của nó, trong Yêu tộc vẫn là một con con, nếu tính theo tuổi của Yêu tộc, từ giờ tới khi nó thành niên còn khoảng 200 năm nữa.”
Nghe vậy, biểu cảm của Mặc Vô Thư có chút một lời khó nói hết: “Tiểu Tứ, ngươi áp bức trẻ con như vậy, có phải không quá thích hợp hay không?”
Hiện tại gấu trúc vẫn đang trong hình thể gấu trúc con, chỉ có điều dáng người mượt mà hơn trước kia một chút mà thôi.
Nhìn qua giống một cái nổ tung hắc bạch đại mao cầu.
Gấu trúc phẫn nộ nói: “Mùa đông là lúc mọc lông!”
Kỳ Niệm Nhất không lưu tình chút nào nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì Nhị sư huynh nấu cơm ăn quá ngon?”
Gấu trúc khựng lại, ấp úng nói: “Cũng có một phần nguyên nhân là vì vậy.”
‘Hắn vuốt cái bụng của mình, cảm thấy nếu phải trở về Yêu Vực, điều hắn luyến tiếc nhất có lẽ là cơm do Yến Hoài Phong nấu.
Xoa nắn gấu trúc xong, Kỳ Niệm Nhất giải trừ khế ước áp chế, Cơ Sướng khôi phục thành hình dạng con người, bóng dáng cao dài dưới ánh trăng càng thêm âm trầm.
Mặc Vô Thư đánh giá Cơ Sướng trong chốc lát, chế nhạo nói: “Hừm, quả nhiên hình thú vẫn dễ thương hơn nhiều.”
Quầng đen trước mắt Cơ Sướng càng rõ ràng hơn khiến hắn trông rất thâm trầm, nhưng quầng đen này mà ở trên hình thú sẽ trông ngây thơ chất phác.
Cơ Sướng đã quen với sự yêu thích hình thú và ghét hình người của hắn của mấy người quái thai trên Vẫn Tinh Phong này, trực tiếp làm lơ lời của Mặc Vô Thư, nguồi xuống bên người bọn họ.
Kỳ Niệm Nhất: “Lần này đi Yêu Vực, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, một lần nữa ngồi lên vị trí Yêu Hoàng.”
Nghe vậy, Cơ Sướng lại không biểu hiện ra sự hưng phấn gì, ngược lại còn nhíu mày, mặt lộ vẻ trầm tư.
“Muốn thả ngươi trở về, sao trông ngươi lại có vẻ khong vui vậy?” Kỳ Niệm Nhất khẽ cười một tiếng, “Đừng có nói là không rỡ rời khỏi nơi này của ta đó nha.”
Mặt mũi Cơ Sướng xìu hết cả xuống, không nói gì: “Ta thần kinh mới cảm thấy như vậy.”
Hắn khựng lại một lát, bổ sung: “Chỉ là ta cảm thấy… cảm thấy…”
Cách tư duy của Yêu tộc vô cùng đơn giản, dù là Yêu Hoàng cũng không ngoại lệ, bắt hắn dùng ngôn ngữ của con người miêu tả tâm trạng phức tạp của mình đúng là làm khó hắn.
Kỳ Niệm Nhất như thể biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, nói: “Nhưng ta cần phải nói cho ngươi, giúp ngươi đoạt lại vị trí Yêu Hoàng chỉ là bước đầu tiên để ngươi quay lại ngôi vị hoàng đế, ngươi có thể giữ được vị trí kia không, giữ được bao lâu, tương lai sẽ như thế nào ta sẽ không quản nữa.”