“Ta là người duy nhất kế vị khi còn chưa Hóa Thần trong các đời Yêu Hoàng.” Cơ Sướng cúi đầu nói: “Nhưng ta không nghĩ tới chúng nó nhanh như vậy.”
“Những đại cung phụng che chở ta từ nhỏ, sau khi mẹ thành thần lập tức thay đổi sắc mặt với ta. Ta liều mạng mới thoát ra được, ta biết những Yêu đó không hy vọng ta tồn tại, bọn họ cảm thấy ta không có năng lực lãnh đạo tốt Yêu Tộc.”
Ánh mắt của Cơ Sướng ảm đạm, tự giễu mà cười cười: “Ta vốn muốn chứng minh cho chúng nó xem, ta còn chưa thành niên cũng đã Hóa Thần Cảnh, ta nên là Yêu Hoàng. Nhưng hiện tại xem ra, ta chứng minh hay không đều không quan trọng, đúng không?”
Hắn ngẩn ngơ nhìn lại, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Chúng nó đã sớm quên ta, trong mùa đông rét lạnh, dùng tất cả sự vui sướng của mình chào đón Yêu Hoàng mới đã đến.”
“Thần dân của ta không cần ta.”
Kỳ Niệm Nhất dựa vào một thân cây, sau khi nghe Cơ Sướng bày tỏ, nàng hơi hơi nhếch môi: “Cho nên, ngươi muốn làm thế nào?”
Lúc trước Cơ Sướng còn có chút do dự, một lát sau ánh mắt mới thay đổi.
Hắn kiên định nói: “Ta muốn dựa vào năng lực của mình lấy về vị trí Yêu Hoàng.”
Khí thế lúc Cơ Sướng nói lời này nhìn đặc biệt khác với trước kia.
Nhưng đứng đắn chưa được vài giây, hắn lại lập tức suy sụp xuống, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta không biết phải làm thế nào.”
Kỳ Niệm Nhất cười tới gần: “Ta chỉ cho ngươi một chiêu.”
Cơ Sướng lập tức ngẩng đầu: “Không cần loại phương pháp một mình ngươi vào trong cung ám sát Tân Hoàng!”
Hắn mím môi nói: “Tuy rằng… ta xác thật rất ghét lông bẹp, nhưng nàng xuất hiện mang đến cuộc sống mới cho Yêu Tộc, nếu ta dùng phương thức này giết nàng sẽ làm ta cảm giác ta phản bội thần dân của ta, ta giết chết yêu đối xử tốt với chúng nó.”
Cơ Sướng suy sụp nói: “Cho dù, chúng nó đã quên còn có sự tồn tại của Yêu Hoàng như ta.”
“Hơn nữa, không phải ngươi chuẩn bị trực tiếp khai chiến với Thâm Uyên hay sao, đây là chiến tranh của cả đại lục, Yêu Tộc không thể trốn tránh, tất yếu phải tham chiến. Nếu vào lúc này mất đi Yêu Hoàng thì Yêu Tộc chắc chắn sẽ loạn, ta không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.”
Kỳ Niệm Nhất khẽ cười một tiếng: “Không phải ám sát.”
Nàng vỗ vỗ bả vai của Cơ Sướng, ý bảo hắn xoay người lại, nhìn theo hướng ngón tay của nàng.
Đó là giao điểm của mấy bộ lạc lớn trong Yêu Vực, là một cái chợ lớn nhất của Yêu Tộc.
Có một đấu trường được thiết lập ở nơi đó.
Cơ Sướng có chút khó hiểu: “Đấu trường làm sao vậy, ở Yêu Vực khắp nơi đều có.”
Khác với những loanh quanh lòng vòng giữa nhân loại, Yêu Tộc bọn họ càng thích dựa quyết đấu để giải quyết vấn đề.
Người thắng là chân lý.
Kỳ Niệm Nhất: “Vừa rồi ta nghe thấy Yêu bên kia nói, vì chúc mừng Tân Hoàng lên ngôi, Tang Tử Tiết sẽ mở ra thi đấu trong toàn Yêu Vực, dũng sĩ chiến thắng cuối cùng có thể khiêu chiến Tân Hoàng, ngươi có muốn thử xem không?”
Nghe nàng nói xong, Cơ Sướng nhìn về phía đấu trường, lại lần nữa nhặt lên ánh sáng trong mắt.
Hắn lẩm bẩm nói: “Quyết đấu… hình như là một biện pháp không tệ.”
…
Xác định mục tiêu, bản thân Cơ Sướng hưng phấn mà đến đấu trường báo danh dự thi.
Kỳ Niệm Nhất vừa thấy hắn chạy đi, nhìn hắn mới vừa báo danh xong đã bị lôi kéo lên đấu trường với bộ dạng đầy ngạc nhiên, cười nhẹ lắc lắc đầu.
Thân ảnh của Vân Dã bay ra, dừng ở bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn Cơ Sướng ở trên đấu trường rất nhanh đã áp chế đối thủ.
Vân Dã liếc Kỳ Niệm Nhất một cái hiểu rõ, nhỏ giọng nói: “Có phải từ lúc nàng nhìn thấy tình huống hiện tại của Yêu Vực, thì đã thay đổi kế hoạch ban đầu đúng không?”
“Nói muốn đến hoàng cung Yêu tộc ám sát tân hoàng, trực tiếp cướp lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ là để hù dọa Cơ Sướng.”
Vân Dã chậc chậc vài tiếng, dùng ánh mắt khiển trách nói: “Nhìn gấu trúc bị nàng dọa thành bộ dạng gì kìa, lông cũng dựng hết lên, thật là một đứa nhỏ đáng thương.”