“Hoàng Linh đã đồng ý sẽ không làm hại ngươi, sau này ngươi ở lại Yêu tộc tu hành cho thật tốt, làm con gấu trúc thật tốt đi.” Kỳ Niệm Nhất nhỏ giọng nói: “Nhưng phải hứa với ta một điều.”
Cơ Sướng nghiêm túc nói: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất rũ xuống, dịu dàng nói: “Vĩnh viễn không được làm tổn thương một người, nàng ấy tên Mộ Vãn.”
Mặc dù các nàng đã khác hoàn toàn với những gì xảy ra trong Thiên Mệnh Thư.
Nhưng nàng vẫn có chút sợ hãi, sợ có bất kỳ khả năng nào sẽ dẫn đến kết cục đó.
Nhưng lần này, Cơ Sướng lại không lập tức đồng ý.
Hắn dùng đầu gấu trúc con của mình suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra người này là ai.
Nhưng Cơ Sướng cúi đầu uể oải trong chốc lát, rầu rĩ nói: “Ta có thể hứa với ngươi, nhưng mà...”
Hắn ấp úng một lát, thấp giọng nói: “Nhưng ta không muốn ở lại Yêu Vực.”
Gấu trúc con nhìn nàng: “Ta có thể đi theo ngươi không, tiếp tục làm linh sủng của ngươi.”
Khi Kỳ Niệm Nhất dắt gấu trúc con chuẩn bị rời đi, Hoàng Linh còn đến tiễn đưa.
“Hiện giờ nội bộ Yêu tộc cơ bản đã ổn định lại, cùng tồn tại trên mảnh đại lục này, về chuyện tham chiến Yêu tộc nghĩa bất dung từ.” Hoàng Linh cười nói: “Ngày mọi chuyện lắng xuống, lại đến Yêu Vực chơi a.”
Kỳ Niệm Nhất cười nhẹ nói: “Vẫn thôi đi, ta mới tới có mấy ngày, trong hoàng cung đã có rất nhiều yêu tu không chịu nổi, nếu ở lâu hơn một chút chỉ sợ sẽ khiến vạn yêu rút lui mất.”
Yêu tộc rất mẫn cảm đối với hơi thở nhân loại.
Hoàng Linh là một thành viên của Thần Cơ, kết giao với nhân loại tương đối nhiều, nên thái độ nàng ta đối với nhân loại thân thiện hơn yêu tộc bình thường.
Kỳ Niệm Nhất nhìn ra nàng muốn thúc đẩy mối quan hệ hai tộc nhân yêu tốt đẹp trở lại, nhưng dù sao cũng xa cách mấy trăm năm, cho dù có Yêu Hoàng ra sức chủ trươn thì cũng phải mất nhiều năm sau mới thực hiện được.
Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, có một Yêu Hoàng như vậy là điều tốt đối với Yêu tộc và nhân loại.
“Tiễn đến đây thôi.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn gấu trúc con ngồi xổm bên chân mình, lại nhìn Hoàng Linh, tự trêu nói: “Mang theo Yêu Hoàng tiền nhiệm, lại được Yêu Hoàng đương nhiệm tiễn đưa, ta thật là vinh hạnh.”
Hoàng Linh đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất ngự kiếm bay lên trời, dáng vẻ hóa thành ánh sáng và dần dần trở thành một chấm đen nhỏ trong mắt nàng.
Trên đường trở về, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên nói: “Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy, động vật có lông xù sẽ có cảm giác tốt hơn.”
Cơ Sướng nghe xong, lỗ tai run lên, tuy rằng nó cố gắng giả vờ không thèm để ý, nhưng thân thể vẫn hơi nghiêng về phía Kỳ Niệm Nhất, muốn nghe nàng phát biểu thêm vài đánh giá đối với lông xù.
Lại không ngờ tới, Kỳ Niệm Nhất lại nói một câu: “Nhưng sau khi gặp Hoàng Linh, ta đột nhiên cảm thấy lông vũ cũng rất tốt.”
Ánh mắt gấu trúc lập tức bất mãn, để tỏ vẻ bất mãn, nó mông dịch xuống, cách xa Kỳ Niệm Nhất một chút.
Sau đó thân thể tròn vo bị gió lớn thổi qua, suýt nữa bị hất từ trên kiếm xuống, may mắn được Kỳ Niệm Nhất nhanh tay lẹ mắt vớt về.
“Hình như từ sau khi ngươi và Hoàng Linh quyết đấu xong, ngươi không biến thành hình người nữa.” Kỳ Niệm Nhất tò mò nói: “Ngươi đây là... bị đả kích sao?”
Gấu trúc tức giận muốn hộc máu, nói: “Không phải ngươi nói ngươi không thích hình người của ta sao!”
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày: “Ta nói không thích thì ngươi không làm người? Ngươi ngoan ngoãn như vậy từ khi nào?”
“Hơn nữa, chẳng lẽ ta nói không thích, thì ngươi nhất định phải làm như vậy sao? Ta là người quá đáng như vậy sao.”
Gấu trúc bị nàng xách trên tay, phát ra một tiếng cười chế nhạo: “Ha.”
Cho nên nói, không thể sống ăn nhờ ở đậu được.
Bọn họ lúc đi là đội hình gì, khi trở về là đội hình đó, chuyện này khiến cho những người khác trên Vẫn Tinh Phong kinh ngạc.