Nhưng không có ngoại lệ, không ai được đáp lại.
Mãi đến khi Ôn Hoài Du thành công nối lại linh mạch cho Lục Thanh Hà, vẫn không thấy nàng bước ra.
Sau một khoảng thời gian dài, những người khác trên Vẫn Tinh Phong đều bắt đầu thấy tò mò, rốt cuộc Kỳ Niệm Nhất nhốt mình lại là muốn làm gì.
Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Kỳ Niệm Nhất nhốt mình trong sân cũng không làm gì khác.
Nàng đang viết thư.
Nàng phân loại rồi cất kỹ những lá thư trên bàn, trên phong thư viết tên của những người khác nhau.
Từ ba vị sư huynh và sư tôn, đến những người bạn tốt như Mộ Vãn, Tiêu Dao Du, Sở Tư Niên, rồi tới Thượng Quan Hi và Diêu Quang ở Nam Cảnh bên kia, và còn nhiều người khác nữa.
Sau khi viết xong mỗi lá thư, nàng đều cất vào trong hộp, phân loại bỏ vào phong thư rồi dán kín mang đi cất.
Nhưng nàng lại không gửi thư đi mà lại giấu cái hộp trong ngăn tủ trong phòng, giấu không tính kỹ nhưng sẽ không có ai cố ý tới lục lọi.
Giống như muốn đặt ở đấy, chờ một ngày nào đó để một người bất kỳ phát hiện ra.
Càng về sau, thư cũng viết xong rồi nhưng Kỳ Niệm Nhất vẫn thấy lòng nàng không bình tĩnh lại được.
Nàng chọn một ngày nắng đẹp, dọn giường nhỏ vào trong sân rồi bày ngay ngắn chỉnh tề tất cả những thanh kiếm của mình lên giường nhỏ.
Kỳ Niệm Nhất lấy lụa đỏ mình quen dùng ra, bắt đầu từ Bất Dạ Hầu, dùng lụa đỏ chà lau thân kiếm.
Vân Dã ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng bình yên trước sau như một.
Trong tám thanh kiếm thì kiếm trúc Bất Dạ Hầu là mỏng nhất, nếu nhìn ngược sáng ngang thân kiếm thì có thể thấy thân kiếm mỏng như cánh ve. Bên ngoài mạ thêm một lớp màng rất mỏng, sờ lên còn có thể cảm giác được hoa văn cây trúc.
Đây là thanh kiếm làm bạn với nàng lâu nhất.
Đặt bên cạnh Bất Dạ Hầu là Lậu Ảnh Xuân.
So với Bất Dạ Hầu vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn thì thanh kiếm Lậu Ảnh Xuân này trông mềm mại hơn nhiều. Thân kiếm được đúc từ cổ mộc ngàn năm nên nó vốn chất chứa bề dày của năm tháng, cầm trong tay giống như một vị trưởng giả ôn hoà hiền hậu.
Bạch ngọc kiếm Đan Ca là khó chiều nhất, nhưng cũng xinh đẹp nhất, bạch ngọc trong suốt chạm vào tay như làn nước nóng lạnh, kiếm phong không sắc bén, thoạt nhìn thì có vẻ là một thanh kiếm chỉ được vẻ ngoài nhưng lại có năng lực chém hồn phách mà người khác không nhìn ra được.
Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng lau mỗi một thanh kiếm, ánh mắt tập trung, dường như có vẻ luyến tiếc, sau đó đụng tới Trầm Uyên ở giữa thì hô hấp hơi khựng lại.
Nàng giơ cao thanh kiếm dài ngang ngửa mình lên, nhắm mắt cảm nhận kiếm khí phát ra từ huyền thiết được mang về từ Thâm Uyên để đúc thành nó, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ của Thâm Uyên.
Lúc tay nàng sắp đụng tới thanh kiếm thủy tinh tím không biết tên kia thì Vân Dã đã cầm nó lên trước rồi.
Vân Dã nhìn ký hiệu được khắc trên thân kiếm thủy tinh tím kia, trong mắt hiện lên một chút ảo não, lại nghe thấy Kỳ Niệm Nhất nói: "Vẫn không thể nói cho ta biết rốt cuộc trên thanh kiếm này viết cái gì hay sao?"
Ký hiệu trên thanh kiếm này là tiếng lóng chuyên dụng của thợ đúc kiếm, ngoài Vân Dã ra thì nàng cũng có quen biết với vài thợ đúc kiếm, rõ ràng nàng có cơ hội nhưng lại chưa từng tìm người để hỏi, mà là tôn trọng suy nghĩ của Vân Dã.
Vân Dã quay đầu đi, vành tai lặng lẽ đỏ lên, ngoài miệng lại nói: "Nói hay không nói, thật ra cũng không quan trọng."
Hắn quay đầu nhìn Kỳ Niệm Nhất, trong mắt mang theo ý cười: "Bởi vì chuyện viết thanh kiếm này, chúng ta đã làm được rồi."
Kỳ Niệm Nhất nghe vậy thì hơi nhướng mày, rồi sau đó cười nói: "Vậy có thể nói cho ta biết tên thanh kiếm này được không?"
Vân Dã cúi đầu nhìn nàng: "Thanh kiếm này, ta chưa đặt tên."
Kỳ Niệm Nhất hơi bất ngờ, rồi sau đó nghe thấy Vân Dã nói: "Ngươi đặt tên cho nó đi."