Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, ngân quang xé rách đêm tối, kiếm ý sáng như ban ngày.
Trên trời xuất hiện một thanh kiếm đâm vào giữa mắt trái của Đạp Vân Tì Hưu.
Kỳ Niệm Nhất đuổi theo sau, sau khi trường kiếm đâm thủng mắt trái của Tì Hưu, nó bay qua bay lại giữa không trung, sau cùng lại bay về trong tay Kỳ Niệm Nhất.
Phi Bạch bay ở sau nàng, hai tay khép lại trong tay áo, nhìn thấy cảnh tượng này, suy nghĩ một lúc mới bừng tỉnh nói: “Thì ra là con Tì Hưu đó.”
Mặt hắn lộ vẻ ghét bỏ: “Không hiểu nó có sở thích gì mà suốt ngày cứ ném đồ linh tinh vào chỗ ta, thối chết đi được, lại còn rất thích khóc, không có việc gì cũng chạy lung tung phá hỏng giấc ngủ của người khác.”
Kỳ Niệm Nhất hoàn hồn, Triều Bình Ngạn Khoát bay về phía Đạp Vân Tì Hưu.
Thần kiếm yên lặng mấy trăm năm, cuối cùng uống huyết khai phong, ở trước mặt thế nhân chém ra một kiếm vô cùng đặc sắc.
Nàng dùng tu vi Kim Đan chém ra kiếm ý cực kỳ đáng sợ, một kiếm trảm Nguyên Anh.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy bất ngờ, đưa tay vuốt ve thanh kiếm trong tay.
Đây là cảm giác của bản mệnh kiếm sao?
Hoàn toàn không có trở ngại, bản thân và kiếm như hợp lại thành một, hình dung kiếm như cánh tay nàng cũng không phải nói quá, thậm chí nàng còn cảm thấy thanh kiếm này giống như suy nghĩ trong đầu mình.
Tâm nghĩ đến đâu, kiếm hướng đến đó.
Nàng vuốt ve quá chuyên chú, không chú ý tới Phi Bạch mất tự nhiên mà run rẩy ở phía sau, hắn trời sinh có một khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, hiện tại lại đỏ từ cổ tới mang tai.
Tiểu nương tử bây giờ, đều như vậy, như vậy.. sao?
Phi Bạch thậm chí không biết nên dùng từ gì để hình dung.
Hắn cảm nhận được ngón tay có vết chai đang lướt trên thân mình một cách nhẹ nhàng, mang theo từng đợt tê dại và ngứa ngáy.
Trước mặt nhiều đôi mắt như vậy.
Nàng vậy mà lại âu yếm hắn??
Trong khoảnh khắc Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại nhìn mình, Phi Bạch ra vẻ chính trực bay tới sau lưng nàng, không cho nàng nhìn thấy hắn.
Kỳ Niệm Nhất khó hiểu, lại nghe Phi Bạch nghiêm túc giải thích: “Ta là một thanh kiếm có nguyên tắc.”
“Cho nên?”
“Kiếm linh luôn theo sau kiếm chủ, đây là quy tắc mà kiếm linh phải tuân thủ.”
Kỳ Niệm Nhất thầm nghĩ vừa rồi rõ ràng ngươi bay khắp trên trời dưới đất, làm gì có ngoan ngoãn theo sau nàng.
Mọi người cũng không ngờ sau khi nàng sở hữu thần kiếm, thực lực lại mạnh mẽ như vậy.
Trong lúc nhất thời vừa kinh sợ lại vừa hâm mộ.
Nếu thần kiếm lợi hại như vậy, giả sử bọn họ là người sở hữu thần kiếm, có phải cũng sẽ giống như nàng, có được thực lực đáng sợ Kim Đan trảm Nguyên Anh hay không?
Nhưng bây giờ nàng là người có tu vi cao nhất trong những người ở đây, muốn đoạt kiếm từ trong tay nàng quả thật có chút khó khăn.
Trong đám người có vài kiếm tu tập hợp lại, đứng đối diện Kỳ Niệm Nhất.
Vẫn là câu nói kia: “Xin lỗi Kỳ đạo hữu.”
Kỳ Niệm Nhất: “Ta đã ký khế ước bản mệnh với thần kiếm, hiện tại các ngươi muốn đấu với ta cũng vô dụng.”
Đối phương lại không tin: “Kỳ đạo hữu nói lời này có chút buồn cười, linh kiếm bình thường phải mài giũa một tháng mới bằng lòng nhận chủ, thần kiếm trong truyền thuyết làm sao có thể ngay lập tức nhận chủ được chứ?”
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Nhưng hắn thật sự đã nhận chủ.”
Mọi người xung quanh mang vẻ mặt ngươi không cần gạt ta.
Ngọc Sanh Hàn đứng một bên, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu cảm lại âm thầm vui sướng, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trang Bất Phàm đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt như cha chết mẹ mất, tất nhiên đang sợ hãi nhiệm vụ của mình không thể hoàn thành, không biết sau khi trở về gặp minh chủ sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Ngọc Sanh Hàn vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: “Về thôi.”
Đáy mắt Trang Bất Phàm tràn ngập kinh hoảng: “Hàn ca, ta……”
“Ta biết, về thôi.” Ngọc Sanh Hàn hờ hững nói, “Nhiệm vụ lần này thất bại, ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
Trang Bất Phàm lúc này mới chú ý tới ngón út tay trái của Ngọc Sanh Hàn thiếu mất một đốt ngón tay, da thịt nứt toác còn dính trên khớp xương trông cực kỳ đáng sợ.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Ngọc Sanh Hàn mang theo rời khỏi nơi này.
Trước khi rời đi, Ngọc Sanh Hàn quay đầu lại nhìn Kỳ Niệm Nhất.