Dưới nhát kiếm Ngọc Toái tự hủy, toàn bộ Thâm Uyên dường như đã hóa thành biển ngọc sắc, ngọc sắc dịu dàng phủ kín mọi ngóc ngách, khiến cho ai ai cũng phải kinh hãi.
Trong tích tắc, một nhát kiếm đem theo mùi máu tanh hòa lẫn với mưa bụi ẩm ướt, nhanh chóng phóng tới.
Kiếm khí Ngọc Toái tự hủy dần bị mưa bụi mênh mang đánh tan, trên cơ thể của bốn u hồn phút chốc hiện lên vết thương sâu, khó có thể khép lại.
Mưa bụi suốt một đời.
Lúc còn ở Nam Hoa Luận đạo hai thanh kiếm này ở bên tai nàng, giờ thì lại dùng cách này để phóng nó ra.
Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trọng Cẩm liếc nhìn cơ thể chồng chất vết thương của nhau, hai cặp mắt nhẹ nhàng lướt qua.
Ngọc Trọng Cẩm lê lết thân thể đầy máu, cả người chật vật vô cùng, nhưng ngữ khí lại rất kiên định: “Ta nói rồi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nguyện vì ngươi mà rút kiếm.”
Chẳng sợ việc bọn họ vốn đã hình thành một khoảng cách tự nhiên với nhau.
“Nhát kiếm hiện tại không chỉ vì ngươi, mà là vì cả đại lục.” Ngọc Trọng Cẩm thấp giọng nói, “Và vì để trả giá cho những gì mà phụ thân ta đã làm.”
Ngay sau đó, những người đang bị lạc trong Thâm Uyên đã nhanh chóng tìm ra phương hướng, chạy đến nơi này.
Cả người Mặc Vô Thư hóa thành kiếm quanh nhanh nhẹn chém thẳng về phía đám u hồn.
Kiếm Tôn rót hết ngụm rượu cuối cùng trong bình vào miệng, uống cạn, Thanh Liên kiếm mát lạnh như nước, đón ý, hùa theo tâm tình mênh mông, chẳng thể kiềm chế của Kiếm Tôn, thanh kiếm tỏa sáng trên bầu trời.
Cùng người, xóa đi ngàn vạn nỗi buồn.
Hy vọng sau khi trận chiến này kết thúc, thật sự có thể xóa đi ngàn vạn sầu khổ.
Phất trần Đạo Tôn, lưỡi đao Mộ Vãn, càng ngày càng có nhiều người tụ về nơi đây.
Bọn họ dựa theo ánh trăng của Kỳ Niệm Nhất, tìm ra con được dẫn đến đó.
Kỳ Niệm Nhất hình như đã cảm nhận được một luồng năng lượng ảo diệu dần phát ra từ trong lòng bàn tay mình.
Nháy mắt, nàng đã nghe thấy được những cuộc nói chuyện của tất cả mọi người trên đại lục, cả quen biết, cả xa lạ, tấm lòng chờ mong của vô số người bổng đồng loạt truyền đến đáy lòng nàng.
Đây chính là năng lượng tín ngưỡng đã hội tụ trên kiếm phong của nàng, trong Thâm Uyên hỗn loạn, mỗi người đều vô cùng bất khuất, mang đầy ý chí chiến đấu, gộp lại , tạo thanh kiếm quang.
Trong lòng bốn u hồn, bất chợt nổi lên một loại dự cảm không lành, trực tiếp tự mình chém bản thân thành hai nửa, chọn cách cắt đuôi để cầu một con đường sống.
Chúng nhanh chóng bay lên trên, vọt tới điểm cuối của Thâm Uyên.
Những người chờ bên ngoài Thâm Uyên đã sớm bố trí trận pháp, nơi này chẳng hề thiếu đại năng thiên thu tuế, nhưng tất cả đều có một loại quyết tâm chung, chính là khiến cho bọn u hồn đó không thể tồn tại được nữa.
Kỳ Niệm Nhất đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp và kiên định mà từ trước đến nay chưa từng xuất hiện trên thanh kiếm của nàng.
Năng lượng tín ngưỡng kiếm quang của nàng không ngừng được nhân lên, cuối cùng hóa thành một luồng sáng lộng lẫy, như đang muốn thoát khỏi tầm khống chế của Kỳ Niệm Nhất.
Đôi tay Kỳ Niệm Nhất chẳng hề run rẩy, rống giận phóng ra một nhát kiếm.
Đây là nhát kiếm mà nàng chưa từng dùng cũng chưa từng nghĩ đến, phảnh phất như nó đã hiện lên hình ánh của rất nhiều người.
Những nhóm thiên mệnh giả đã từng phải hy sinh tại nơi này, những lời chúc phúc và bảo vệ mà mỗi một người trong bọn họ để lại.
Trên lưng nàng mang nặng những hình ảnh và vận mệnh, những vận mệnh được định sẵn là sẽ kết nối với nhau.
Lập tức dùng một nhát kiếm đánh tan hoàn toàn chút linh hồn tàn tạ còn sót lại của Văn Ly Giang và u hồn.
Nhát kiếm cuối cùng tên là, Đồng Quy.
Nhát kiếm tập hợp lực lưỡng của tín ngưỡng.
Đồng Quy, Đồng Quy.
Là cùng nhau trở lại, cũng là trăm sông đổ về một biển.
Chỉ ở trong một không gian.
Kiếm quang ở Thâm Uyển cứ thể lưu lại một chiếc ấn ký to lớn mà lộng lẫy, chiếc ấn ký kim sắc này, tựa như sẽ chẳng bao giờ có thể bị xóa bỏ.