Hay có khi là mấy chữ cái, hoặc là đồ án chẳng hạn, mỗi một lần đều khác nhau.
Nhưng những chữ được để lại nhiều nhất vẫn là mấy chữ “Chờ ngươi về nhà”.
Càng có nhiều lúc, một vài tu sĩ và phàm nhân mà chưa từng gặp mặt Kỳ Niệm Nhất cũng đi đến nơi này.
Bọn họ biết là đã có một người bảo vệ đại lục, mà bị chôn vùi trong Thâm Uyên không thể nào thoát ra ngoài, cũng biết từ chỗ Thâm Uyên một ra một cái cây, đây chắc có lẽ là linh hồn của nàng hóa thân thành.
Suốt sáu năm, xung quanh đại thụ người đến viếng chẳng bao giờ ngớt.
Có vài tu sĩ góp nhặt linh thạch lại rót cho cây, cũng có vài nhóm người thường, đem đặc sản của địa phương mình đến.
Đến năm thứ sáu, mọi người đã bắt đầu treo những lời chúc phúc lên thân cây.
Những người già, những đứa trẻ được cha mẹ bế tới, một lời lại thêm một lời cầu nguyện được treo đầy khắp cây đại thụ.
Lời chúc mang đầy năng lượng tín ngưỡng của mọi người khiến linh hồn được nuôi dưỡng trong thân cây càng ngày càng mạnh hơn.
So với cách trồng cây ở Nam Cảnh thì chuyện này thần kỳ hơn nhiều.
Sau khi biết được Thân tử nhà mình có lẽ chính là cái cây này thì, mỗi tháng Thượng Quan Hi đều dẫn người đến đấy thăm một lúc.
Hiện giờ, gia chủ Thương Quan gia chính là nhân vật nói một không hai ở Nam Cảnh, mỗi lần nàng đến, đều sẽ lệnh người vây chặt rừng trúc, không cho bất kỳ kẻ nào được tiến vào, sau đó nghỉ ngơi ở đó cả ngày.
Người bên ngoài đều tò mò vô vùng, rốt cuộc nàng đã làm gì bên trong đó.
Cho đến một lần, Dao Quang trộm đi vào mới nhìn thấy, có một người đang nằm bên cạnh Thượng Quan Hi, mà nàng ấy thì đang nói chuyện với cái cây đại thụ: “đã chuẩn bị tốt cơ thể cho ngươi rồi, đến khi nào ngươi mới muốn ra đây.”
Dao Quang lại tiếp tục liếc tới, quan sát một thân thể nữ tử đang nằm nghiêng trên mặt đất, không thấy rõ mặt, nhưng thân hình kia lại chẳng khác Kỳ Niệm Nhất là bao.
Dao Quang lập tức kinh ngạc, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng ngừng lại – – Chắc Thương Quan Hi không phải là đã tìm tới một thân thể có độ tương thích cao với Kỳ Niệm Nhất để nàng chiếm lấy đấy chứ?!
Cái này không được đâu.
Diêu Quang nhanh chóng nhào tới, hiện giờ tu vi của Thượng Quan Hi mới vừa Kim Đan, tất nhiên là không làm gì được Diêu Quang.
Diêu Quang ôm eo Thượng Quan Hi, cố gắng kéo nàng ta rời xa thân thể đang nằm trên mặt đất, trong miệng ồn ào: “Nếu Thần Tử biết ngươi làm loại chuyện này thì nhất định sẽ tức giận!”
Mày của Thượng Quan Hi giật giật: “Ta làm cái gì?”
Diêu Quang chỉ vào thân thể đang bất tỉnh không biết gì trên mặt đất, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Sao chúng ta có thể làm loại tà thuật đoạt xá này chứ!”
Thượng Quan Hi ấn giữa mày, giọng điệu âm trầm: “Ngươi nhìn cho rõ đây đến tột cùng là cái gì rồi nói.”
Diêu Quang liếc mắt nhìn thân thể kia một cái, rốt cuộc ý thức được một chút không thích hợp.
Nàng ta chọc chọc trên người người kia, cảm nhận được hoa văn của làn da ấm áp, nhưng lại không cảm nhận được bất cứ hơi thở gì của người này.
Không chỉ có hơi thở, thậm chí không có bất cứ đặc thù gì thuộc về người sống, tim đập, máu lưu động, mạch đập tất cả đều không có.
Diêu Quang chần chờ nói: “… Đây là một người giả?”
“Đây là ta tìm Phi Vũ Các đặt làm nghĩa hài, có thể làm vật chứa linh hồn, lấy tay của ngươi ra cho ta!”
Ánh mắt của Thượng Quan Hi như đao: “Còn có, ai cho ngươi vào đây!”
Diêu Quang hậm hực mà rút tay lại, nhỏ giọng nói: “Ai bảo ngươi mỗi lần lại đây đều thần bí hề hề, làm cho mọi người đều muốn biết rốt cuộc ngươi ở bên trong làm chuyện gì mà không muốn để người khác biết.”
Nàng ta nói còn có chút tủi thân: “Loại chuyện đặt làm nghĩa hài này có gì không thể nói, chúng ta cũng có thể góp một phần sức mà.”
Thượng Quan Hi nghe vậy, lông mày khẽ nhếch, khóe miệng lộ ra một nụ cười vi diệu: “Ngươi biết nghĩa hài này tốn bao nhiêu tiền không?”
Diêu Quang trực giác không ổn.
Đồ vật của Phi Vũ Các la ngàn vàng khó cầu, hơn nữa các chủ rất keo kiệt, mỗi loại đồ vật chỉ làm một lần, từ chối trả giá, tất cả những thứ bán ra đều là đồ vật mà chính các chủ muốn làm, khách nhân thích mua thì mua.
Năm đó trong trận chiến Thâm Uyên, tất cả hộ giáp mà Phi Vũ Các lấy ra đều là miễn phí, đã là lần đầu tiên phá lệ.
Hiện giờ, không cần nói tới nghĩa hài tinh xảo như thế, cho dù là cơ hội đặt chế cũng khó cầu.
Quỷ biết Thượng Quan Hi tốn bao nhiêu tiền mới làm được.
Thượng Quan Hi dùng một loại ánh mắt cười như không cười nhìn nàng ta: “Ban mươi vạn cực phẩm linh thạch.”
Diêu Quang hít hà một hơi: “Đây chính là thuế thu nhập của Thần Điện suốt mười năm.”
Nàng ta lập tức lùi lại vài bước, rời xa bộ nghĩa hài kia.
Hiện tại Diêu Quang cảm thấy hô hấp của mình trong không khí đều tràn ngập mùi vị của linh thạch, nàng ta liên tục lắc đầu: “Ta đây quả thật không ra được bao nhiêu sức.”
Hiện giờ nàng ta đảm nhiệm một trong Thập Nhị Diệu của Thần Điện, thuần túy dựa vào lĩnh bổng lộc của Thần Điện sống qua ngày, so với gia chủ Thượng Quan gia cảnh phong phú thì chỉ là một người làm công đáng thương.
Diêu Quang nhớ tới sự ngang tàng của Kỳ Niệm Nhất trong chuyện tiêu tiền này, cảm thấy ở phương diện này Thượng Quan Hi và Kỳ Niệm Nhất thật giống nhau.
Nhưng bộ nghĩa hài bỏ vốn to chế tạo này cũng không thể phát huy công dụng.
Mùa xuân năm thứ tám, ngày hai mươi mốt tháng tư.
Khi bạn bè thân thích lại lần nữa gặp nhau dưới tàng cây, cây đại thụ này từ đó trở nên rộng mở.
Trong thân cây, hai tay Kỳ Niệm Nhất chặt chẽ ôm chặt cốt kiếm, mà một linh hồn ảm đạm khác lại chặt chẽ ôm chặt nàng.
Giữa hai người kẹp một thanh cốt kiếm, lấy tư thế ôm nhau.
Cứ như vậy từ trong thân cây ngã ra.