Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 825 - Chương 825. Phiên Ngoại 5

Chương 825. Phiên ngoại 5 Chương 825. Phiên ngoại 5

Bắt đầu từ ngày Vẫn Tinh Phong gửi thư đoạn tuyệt, thì trong lòng hắn mơ hồ biết hoàng muội có thể là xảy ra chuyện gì, cho đến khi tin tức Thâm Uyên hoàn toàn bị mai táng truyền đến, hắn mới chân chính xác định suy đoán trong lòng.

Kỳ Niệm Nhất hơi hơi mỉm cười với hắn: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp.”

Cảnh Đế nhìn nàng hồi lâu, vô cùng cảm khái: “Tám năm trôi qua, dung nhan của hoàng muội chưa thay đổi vẫn như năm đó, ta cũng đã già rồi.”

Kỳ Niệm Nhất cười nói: “Hoàng huynh chính trực tráng niên, nơi nào già chứ.”

Hai người nhìn nhau cười, Cảnh Đế bảo người hầu lui ra, chỉ kêu Hoàng Hậu và Trác Thanh, bốn người ăn bữa cơm nhà đơn giản.

Lúc Hoàng Hậu nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất thì lập tức đỏ hốc mắt, nắm tay của Kỳ Niệm Nhất hỏi han ân cần một hồi lâu, lúc này mới bình tĩnh lại.

Sau khi cảm xúc bình phục, Hoàng Hậu lập tức hâm mộ mà nhìn Kỳ Niệm Nhất, thở dài: “Quả thật là người tu hành, dung nhan không già, thật là khiến cho người ta hâm mộ.”

Cảnh Đế cười nàng: “Lời này không đúng rồi, cho dù hoàng muội không phải người tu hành, thì hiện giờ tuổi của nàng cũng không lớn.”

Gia yến trôi qua, vợ chồng đế hậu cố gắng giữ Kỳ Niệm Nhất ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi Kỳ Niệm Nhất uyển chuyển từ chối, lại lần nữa bước lên hành trình.

Nàng từ Tây Kinh đi tới Cừ Châu, nơi này là đất phong của nàng, phủ công chúa ở Cừ Châu còn muốn hoa lệ hơn so với phủ công chúa ở Tây Kinh rất nhiều, nhưng trên thực tế nàng ở chỗ này không tới một năm.

Cừ Châu có quặng linh thạch lớn nhất Trung Châu, quặng linh thạch hội tụ thành một cái linh mạch, tẩm bổ mảnh đất này và mọi người sinh hoạt ở chỗ này.

Bởi vậy, xung quanh Cừ Châu tụ tập rất nhiều môn phái tu tiên, thành lập quay chung quanh linh mạch này.

Kỳ Niệm Nhất quen thuộc nhất trong đó chính là Vong Ưu Cốc.

Lại nói tiếp, Vong Ưu Cốc vẫn là do nàng bỏ vốn xây dựng lại.

Làm đại lão bản chân chính của Vong Ưu Cốc, Kỳ Niệm Nhất ôm một loại tâm trạng nhìn xem hài tử nhà mình trưởng thành đến thế nào, bước vào Vong Ưu Cốc.

Hiện tại Vong Ưu Cốc có thay đổi nghiêng trời lệch đất so với Thương Thuật Cốc mà nàng đã từng nhìn thấy.

Mộ Vãn thành lập võ đường ở Vong Ưu Cốc, không hề hạn chế y tu trong cốc song tu pháp môn chiến đấu khác, chuyên môn sắp xếp võ tu dạy dỗ nhập học, thậm chí mời không ít tiên sinh dạy học từ Thương Hoàn tới đây giảng bài.

Vong Ưu Cốc không hề giống như Thương Thuật Cốc lúc trước, sẽ tiến hành khảo sát thân phận đối với người đến xem bệnh, mà là không bàn thân phận, tất cả đều trị, giống như ý nguyện lúc ban đầu của Vân Giác.

Mấy ngày Kỳ Niệm Nhất ở Vong Ưu Cốc, cảm nhận được linh sơn diệu thủy của nơi này, nhìn hình ảnh thú vị Mộ Vãn dạy dỗ một đám trẻ con tóc trái đào tập võ, cảm thấy tâm trạng cũng hết sức trống trải.

Nàng ngồi trên mặt đất, trên người xuất hiện ra ánh sáng linh lực mơ hồ, chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng ánh sáng trong mắt yên lặng xuống, nhìn giống phàm nhân như đúc.

Sau khi nàng trở về, mọi người vẫn là không thể nhìn ra linh lực dao động của nàng.

Sau khi kết thúc giảng bài, Mộ Vãn ngồi xuống bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, tò mò nói: “Hiện tại tu vi của ngươi rốt cuộc đến cảnh giới gì?”

Ấn tượng của mọi người đều còn dừng lại ở trận chiến Thâm Uyên cuối cùng, khi đó tu vi của nàng cũng làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng chiến lực thậm chí đã vượt qua Đại Thừa Cảnh.

Sau đó mọi người mơ hồ đoán được, khi đó tu vi của nàng khiến cho người hoàn toàn nhìn không thấu, là bởi vì Thần Minh bám vào trên người nàng.

Mà hiện tại Bạch Trạch rời đi, không ai biết chuyện này ảnh hưởng đối với tu vi của Kỳ Niệm Nhất rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Kỳ Niệm Nhất nhìn hoa văn trong lòng bàn tay của mình, phóng ra linh áp thất ựu của mình đối với Mộ Vãn.

Mộ Vãn đầu tiên là giật mình, rồi sau đó có chút ngạc nhiên nói: “Đại Thừa… sơ kỳ?”

Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Ta cũng không nghĩ tới sau khi hắn rời khỏi, thì tu vi chân chính của ta cũng đã tới Đại Thừa.”

Mộ Vãn nói: “Khắp nơi đều đang truyền lưu, sau khi Bạch Trạch rời đi, thế giới này lại không có thần lực phù hộ, đường đi thông Tiên Giới bị cắt đứt, không ai có thể lại mở Thiên Môn ra. Mấy năm nay, mọi người tu hành cũng trở nên chậm trễ, đã không thể phi thăng, tuổi thọ mấy trăm hơn một ngàn năm của người tu tiên cũng chỉ là hư vô sống qua ngày, vô cùng không thú vị.”

Kỳ Niệm Nhất luôn nhìn về phía Thiên Môn mở rộng vào ngày Bạch Trạch rời đi.

Bình Luận (0)
Comment