Nàng mở lá thư này ra với vẻ không dám tin lắm.
Giấy viết thư rất mỏng, chỉ có mấy lời ít ỏi, xuyên qua tờ giấy để truyền lại một câu ân cần thăm hỏi ngắn gọn.
- Nhặt lại kiếm tâm, ngày nào tái chiến?
Ký tên là - Ngọc Trùng Cẩm.
Thật ra mấy năm nay, thỉnh thoảng Kỳ Niệm Nhất cũng có thể nghe thấy được tin tức của hắn.
Sau trận chiến cuối cùng ở Thâm Uyên, hắn rời khỏi Ngọc gia, bắt đầu du lịch khắp nơi, cuối cùng định cư ở Vân Nhai Sơn.
Một ngọn gió đêm vượt núi cao vút tận tầng mây.
Nơi đó là khởi điểm cho Khoái Ý Kiếm của hắn, mà kiếm giả mất đi vẻ khí phách và vui sướng, quyết định trở về Vân Nhai Sơn để tìm về kiếm đạo của mình.
Cho đến ngày nay, cuối cùng cũng nghênh đón được ngày này.
Kỳ Niệm Nhất đặt lá thư này vào trong hộp cùng với lá thư Ngọc Trùng Cẩm gửi cho nàng từ rất nhiều năm trước.
Nàng thật lòng thấy mừng thay cho Ngọc Trùng Cẩm.
Nàng nhẹ nhàng khép mắt lại, cảm giác được tâm cảnh đã hoàn toàn viên mãn không còn vướng bận.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì đã là một cảnh giới khác rồi.
Này thật sự cảm nhận được cơ hội tiến đến, cũng không khác gì so với những ngày trước kia.
Có lẽ khác biệt duy nhất, là cành đào mà nàng gieo xuống vào nhiều năm trước ở trong sân nhưng vẫn chỉ là một cành khô, nay đã nở hoa rồi.
Trắng hồng đan xen, nở rộ kiêu hãnh trên đầu cành.
Đã đến lúc phi thăng rồi.
.....
Rất nhiều năm sau, sau khi phi thăng lên Tiên Giới, cuối cùng Kỳ Niệm Nhất và Vân Dã mới nói cho đối phương biết mình đã viết cái gì xuống Thiên Mệnh Thư và trên thân kiếm.
Sau khi Vân Dã nghe xong câu nói kia thì vô cùng thất vọng, đầu tiên là cảm thấy không công bằng, rồi sau đó lại thấy hơi đau lòng: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ viết mấy thứ linh tinh như mệnh ta do ta không do trời vào Thiên Mệnh Thư chứ, không ngờ... Không ngờ chỉ như thế mà thôi."
Tức sự dĩ như mộng, hậu lai ngã thùy thân*.
(*Hai câu thơ trong bài thơ thứ ba, thuộc chùm thơ "Nghĩ cổ" của tác giả Lý Bạch.)
Nói là mịt mờ siêu thoát, nhưng dưới tình huống lúc đó, lại giống như một câu di ngôn hơn.
Còn sống đã chết, người tới người đi.
Ta không ở đâu, nhưng chốn nào cũng có ta.
Kỳ Niệm Nhất nghe thấy buồn cười: "Mệnh do ta không do trời... Ừm, có lẽ là vì ta đã làm được nên không cần cố ý viết xuống làm gì."
Nàng hỏi lại: "Vậy thì thanh kiếm kia..."
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Vân Dã bắt đầu xấu hổ, nhưng chuyện đã đồng ý, hắn không thể nuốt lời được, do dự một hồi, hắn mới đưa cho Kỳ Niệm Nhất một quyển sách với vẻ cực kỳ không tình nguyện.
"Tự ngươi xem đi."
Thấy hắn như thế này, rõ ràng là ngượng quá không nói được.
Kỳ Niệm Nhất lại càng tò mò không biết rốt cuộc hắn viết cái gì.
Trong sách là những hình vẽ phù văn mà thợ đúc kiếm sử dụng, Kỳ Niệm Nhất đối chiếu mấy ngày mới có thể đọc được phù văn trên thân thanh kiếm thủy tinh tím xem Xuất Vân đã viết cái gì.
"Người lấy được thanh kiếm này, từ hôm nay trở đi, ngươi là người của ta."
Trong lòng Kỳ Niệm Nhất tự động phiên dịch những lời này thành "Từ hôm nay trở đi, ta chính là kiếm của ngươi".
"Rất hiếm có thợ đúc kiếm nào sẽ đúc tâm kiếm, nhưng nghĩ đến việc có lẽ ra sống không được bao lâu, thôi thì cứ làm một phen để gửi gắm một chút cõi lòng.
Có thể lấy được tâm kiếm của ta, là vinh hạnh của ngươi.
Nói thật, ta cũng không biết kiếm chủ của mình rốt cuộc sẽ là người như thế nào.
Nhưng ta hy vọng bắt đầu từ ngày ngươi lấy được ta, ngươi có thể cùng kiếm đi khắp nơi, bảo vệ muôn dân trong thiên hạ.
Nếu ngươi làm không được, đương nhiên ta cũng không thể nào ép buộc ngươi.
Nhiều nhất chỉ là không nhận chủ, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu rồi bắt đầu chờ đợi kiếm chủ tiếp theo xuất hiện.
Vậy nên tốt nhất là ngươi có thể làm được."
Khó trách, nàng hỏi Vân Dã trên thân kiếm viết cái gì, Vân Dã cứ nói nội dung không quan trọng, bởi vì bọn họ đã làm được rồi.
Thật ra tới đây thì nội dung vẫn còn tính là đứng đắn.
Chứ đọc tiếp thì hết đứng đắn rồi.
"Tiếp theo nói tới điểm chính.
Làm một kiếm chủ, ta hy vọng ngươi có thể giữ nghiêm chuẩn tắc hành vi của kiếm chủ.
Thứ nhất, không chê kiếm, không hủy kiếm;
Thứ hai, lau dầu bảo dưỡng cho ta định kỳ, một thanh linh kiếm, bảy phần đúc ba phần dưỡng;
Thứ ba, không được có thanh kiếm khác;
Thứ tư, xin hãy đọc lại điều thứ ba ba lần để ghi nhớ trong lòng;
Thứ năm, nếu ngươi có thể làm được bốn điều trên, vậy thì ngươi sẽ có được một thanh kiếm độc nhất vô nhị.
Ta sẽ luôn làm bạn với ngươi, vĩnh viễn không chia lìa."
Kỳ Niệm Nhất buồn cười, cười nói: "Hóa ra ngươi cũng để lại di ngôn."
Mặc dù di ngôn này hơi sinh động và hồn nhiên một chút.
Kỳ Niệm Nhất cười thật lâu khi thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Vân Dã, cuối cùng cào vào lòng bàn tay của hắn, thì thầm: "Tốt quá."
"Chúng ta đều làm được."
.....
Sau khi Kỳ Niệm Nhất phi thăng thì mở ra thời đại phi thăng của đại lục.
Người tu hành lần lượt đột phá đến Đại Thừa Cảnh, phi thăng lên Thượng Giới.
Tạo nên vô số truyền thuyết trên đại lục.
Mọi người trên đại lục không thể nào biết được cuộc sống sau khi phi thăng của những tiền bối giống như thần tiên ở trong truyền thuyết đó, chỉ có thể biết được một chút thông qua "Lịch sử tu hành của đại lục" mà Tiêu Dao tiên tôn để lại trước khi phi thăng vào nhiều năm trước.
Nghe nói Tiêu Dao tiên tôn là đương gia đứng phía sau của tổ chức tình báo Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu lớn nhất đại lục, cả đời thích nhất là du lịch khắp nơi, biên soạn hiểu biết của mình thành sách.
Người ta kể rằng, sau khi trận chiến Thâm Uyên giúp đại lục thấy được ánh mặt trời lần nữa qua đi, kiếm chủ thần kiếm Kỳ Niệm Nhất trở về từ Thâm Uyên, mở lại Thiên Môn, trở thành người đầu tiên chính thức phi thăng của đại lục.
Theo sau nàng, Thương Hoàn Mặc Quân, Thanh Liên Kiếm, Cô Sơn đạo tôn liên tiếp phi thăng.
Rồi sau đó, Vong Ưu Cốc Mộ Vãn, Vân Nhai Sơn Ngọc Trùng Cẩm, Quỷ Cốc Diệu Âm và rất nhiều đại tu sĩ cùng thời lục tục phi thăng trong vòng hai trăm năm.
Vị kiếm giả khai sáng thời đại phi thăng này cũng trở thành thần thoại trong lòng mọi người.
Lịch sử xưng là - Kiếm Thần.