Nhưng nàng vẫn nhận lấy, trịnh trọng hứa: “Được.”
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.
Kỳ Niệm Nhất nhìn dáng vẻ Vân Nương dường như có tâm sự trong lòng, trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói: “Muội cũng có một chuyện muốn nhờ tỷ.”
Vân Nương nắm tay nàng: “Muội cứ nói, muội đã vì bọn ta giải quyết một kiếp nạn lớn, nếu muội có yêu cầu, Vô Vọng Hải sẽ dốc toàn lực, chúng ta nhất định sẽ làm được.”
Kỳ Niệm Nhất khẽ mỉm cười.
“Vậy thì đành nhờ Vân Nương nói cho những người khác ở Vô Vọng Hải chống đỡ thêm một khoảng thời gian.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn trăng sáng vằng vặc trên trời, khi không nhuốm máu trông nó thật đẹp đẽ xiết bao.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của Vân Nương khiến Kỳ Niệm Nhất có dự cảm chẳng lành, mối bận tâm duy nhất của nàng ta đã được giải quyết, với một người không còn gì phải bận tâm, cuộc sống sau này của nàng ta sẽ ra sao?
Kỳ Niệm Nhất trịnh trọng nói ra từng chữ yêu cầu của mình:
“Xin tỷ hãy cố gắng sống tiếp.”
Nước mắt Vân Nương rơi như mưa, nàng ta kích động nói không nên lời, chỉ biết khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, mây đen cuồn cuộn nổi lên, mặt trăng vừa nãy còn sáng hiện giờ đã nhuốm máu, sắc mặt Vân Nương lúc này thay đổi rõ rệt.
“Yêu Vương đã chết, bọn tiểu yêu còn lại cũng không có gì đáng sợ, trong thời gian ngắn có thể dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng dưới tình huống như vậy, trăng máu lại xuất hiện thì sẽ ra sao?” Giọng nói Vân Nương run rẩy.
Thay đổi kinh hoàng diễn ra gần như trong nháy mắt, cả mặt trăng bị nhuộm đỏ.
Hôm nay là ngày rằm, mặt trăng đỏ như máu treo cao trên bầu trời khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Bên tai có gió thổi qua, Dịch Thừa An người còn chưa đến đã nghe thấy giọng nói. Hắn không nhìn Kỳ Niệm Nhất, quan tâm hỏi Vân Nương: “Không sao chứ?”
Vân Nương lắc đầu đẩy hắn ra, nghiến chặt răng, chuẩn bị lấy còi hiệu gọi mọi người trong thành.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy trăng máu lần này có gì đó không ổn, nàng mở Thiên Nhãn ra, rõ ràng mặt trăng trên bầu trời vẫn bị một màu đen bao phủ như trước.
Nhưng lần này, Kỳ Niệm Nhất cảm thấy có thứ gì đó sắp xuất hiện.
Thứ này ngay cả Thiên Nhãn của nàng cũng không thể nhìn thấy, nàng chỉ có thể phán đoán bằng trực giác nhạy bén.
“Đừng vội.” Dịch Thừa An nhìn dáng vẻ của Kỳ Niệm Nhất lúc này, ngăn cản Vân Nương triệu tập mọi người lại.
Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt lại, dồn hết tâm trí vào thanh kiếm trong tay, nàng mở ra Thiên Thính, không buông tha bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào trong Vô Vọng Hải.
Nhưng nàng không nghe thấy gì cả.
Cảm giác phát hiện rõ ràng có gì đó khác lạ mà lại không tìm được khiến nàng rất khó chịu, thậm chí có chút bực bội.
Khi sự bực bội bất thường này xuất hiện, Kỳ Niệm Nhất nhận ra cảm xúc của nàng không đúng.
Thông thường, một khi nàng đã cầm kiếm thì dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, nàng chưa bao giờ có cảm xúc mất bình tĩnh như hiện tại.
“Thả lỏng hô hấp, nhắm mắt, đừng nhìn huyết nguyệt.” Giọng nói của Phi Bạch từ bên cạnh truyền đến, giống như một làn gió thổi bay đi sự bồn chồn của Kỳ Niệm Nhất.
Sau khi bình tĩnh lại, Kỳ Niệm Nhất dần cảm thấy Thiên Thính đang hồi phục.
Từ xa, nàng nghe thấy tiếng đùa giỡn của đám yêu thú ấu tể đi theo Tiêu Dao Du, nghe thấy tiếng gió thổi qua ngôi mộ mà Mộ Vãn đã xây cho Lãng Hà, nghe thấy âm thanh Tạ Thiên Hành mở ra Vân Đồ, và ở đầu bên kia của tường thành, Sở Tư Niên đang lặng lẽ lau kiếm.
Cuối cùng, ẩn sau tất cả những âm thanh đó, có một âm thanh cực kỳ nhỏ như thể có thứ gì đó nứt ra.
Tiếng vỡ vụn nhanh chóng biến mất, Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh mở mắt.
Dịch Thừa An hỏi: “Thế nào, ngươi phát hiện được gì rồì?”
Vân Nương càng thêm lo lắng: “Có phải lại có thêm yêu thú phát điên không, có cần ta đi gọi người?”