Tiêu Dao Du cũng thuận tay xoa đầu Cơ Sướng mấy cái: “Hiện tại ta đã thấy kiếm của ngươi, cũng thấy thái độ trên dưới Thương Hoàn đối với ngươi, ta cảm thấy việc này không phải do Thương Hoàn làm, nhưng người quản lý Thương Hoàn chắc chắn ngầm đồng ý hành vi này.”
Nếu không phải không thích hợp, Kỳ Niệm Nhất thật muốn cho Tiêu Dao Du một tràng vỗ tay.
Không hổ là người buôn tin lợi hại nhất, chỉ dựa vào một vài manh mối đã có thể đoán ra đại khái sự việc.
Bản thân nàng cũng là sau khi đọc xong quyển sách kia, mới biết thái độ kỳ quái từ trước tới nay của Linh Hư Tử chưởng môn từ đâu mà đến.
Đối với nàng, Linh Hư Tử chưởng môn khi thì tràn đầy sát ý, khi thì lại yêu thương nàng như con cháu, dưới hai loại cảm xúc cực đoan này, Linh Hư Tử chưởng môn ngầm đồng ý chuyện này, hắn không muốn bản thân tự động thủ, nhưng cũng không thể chối bỏ một tia mong đợi trong lòng.
Mong đợi sự việc sẽ giống như phê mệnh, cái chết của nàng có thể giải quyết mối họa ngầm là Thâm Uyên.
Nếu không phải tất cả tin tức của nàng bị người ta cố ý che giấu, thì trong nguyên tác, sự tích nàng thủ vững bên ngoài chiến trường Thâm Uyên ba năm, lập được chiến công hiển hách sẽ không phải hoàn toàn không ai hay biết, cuối cùng tất cả lại bị Tạ Thiên Hành hưởng hết.
Thực sự Kỳ Niệm Nhất cũng không hiểu, vì sao bọn họ lại đối xử với một người lấy thân hiến tế, hy sinh tính mạng cứu vớt thế giới như vậy.
Rõ ràng bọn họ có thể mang chuyện này đi thông cáo thiên hạ, với uy vọng khi ấy của Tạ Thiên Hành, chút chuyện nhỏ bé không đáng kể nào kia của nàng cũng không đủ làm ảnh hưởng địa vị của hắn.
Nhưng bọn họ lại cố tình làm như vậy, để đến khi nàng chết đi, ngay cả cái tên cũng không còn.
“Xem ra ngươi biết người làm chuyện này là ai, cũng biết nguyên nhân vì sao, ta cũng không cần lo lắng nữa, Nam Hoa luận đạo gặp lại.”
Sao có thể không biết chứ, nàng xuất thân bất phàm, có thể điều động lực lượng lớn như vậy phong toả hoàn toàn tin tức của nàng trong lãnh địa Thương Hoàn, ngoài Tiên Minh ra, còn có thế lực nào có quyền lực như vậy.
Nhưng những thứ khác nàng cũng không tiện tiết lộ nhiều với Tiêu Dao Du, nếu không với quyết tâm giết nàng của Ngọc Hoa Thanh, sợ sẽ liên lụy Tiêu Dao Du.
Giờ đây, Kỳ Niệm Nhất thật sự bắt đầu tò mò về vị sư tôn nàng chưa từng gặp mặt kia.
Rốt cuộc là một người như thế nào, 20 năm trước hắn lại dự kiến được chuyện gì, có thể khiến hắn làm chuyện cả thiên hạ không đồng ý, thu một đồ đệ phiền toái như nàng.
Sau khi người trên đảo lục tục rời đi, đám người Tiên Minh mới đi.
Bọn họ đúng là đủ phô trương, ngay cả lúc rời đi cũng phái thuyền chuyên biệt tới đón.
Kỳ Niệm Nhất ngự kiếm bay lên trời, từ trên cao đi xuống, chạm mắt với Ngọc Sanh Hàn từ xa.
Đôi mắt của Ngọc Sanh Hàn ẩn chứa bóng tối sâu không thấy đáy, Trang Bất Phàm thất hồn lạc phách, nhìn theo ánh mắt Ngọc Sanh Hàn, thời điểm thấy Kỳ Niệm Nhất trên không trung, sắc mặt càng xấu hơn.
“Hàn ca, đừng nói ngươi đối với nữ nhân này...”
Hắn nói còn chưa dứt lời, thoáng nhìn qua sắc mặt Ngọc Sanh Hàn, ngậm miệng lại.
Mấy năm nay Hàn ca chán ghét nữ nhân này như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất, sao có thể chứ.
Môi Ngọc Sanh Hàn khẽ động đậy, Kỳ Niệm Nhất đang xoay người rời đi nên không thấy, Trang Bất Phàm rũ đầu cũng không chú ý tới, hắn không tiếng động nói ba chữ: “Mau chạy đi.”
…
Mấy ngày huấn luyện ở Vô Vọng Hải, kỹ năng ngự kiếm của Kỳ Niệm Nhất ngày càng thuần thục.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Phi Bạch, cuối cùng Kỳ Niệm Nhất vẫn dẫm lên Phi Bạch đi về.
Nàng cảm thấy thanh bản mệnh kiếm này của nàng có chút thói quen khiến người khác không thể hiểu nổi, vậy mà lại thích bị người khác dẫm lên.