Nam Nhân Ta Yêu Cưới Kẻ Đã Giết Ta

Chương 13

Chu Khâm là trạng nguyên được tiên đế chọn ba năm trước.

Chuyện ồn ào năm đó đến giờ vẫn còn người bàn tán, ai mà không biết có một Công chúa sống c.h.ế.t đòi gả cho hắn, sau đó chuyện này cứ thế không giải quyết được.

Hắn ta, một Hoàng tử nghèo khó bị giam lỏng trong phủ, tình cờ nghe được một hai câu, rồi không còn quan tâm nữa.

Nào ngờ vị trạng nguyên được đồn đại là phong thái thanh nhã, tựa như tiên giáng trần kia đột nhiên đến bái kiến hắn ta, nói có cách để hắn ta lên làm Hoàng đế, chỉ cần mượn danh nghĩa và người của hắn ta.

Hắn ta kinh ngạc đến sững sờ, phản ứng đầu tiên là có chuyện thú vị để chơi rồi.

Cho đến bây giờ hắn ta vẫn còn nhớ, khi Chu Khâm vào phủ, ngay cả lễ nghi bề ngoài cũng không làm, ngồi phịch xuống ghế.

Tuy quần áo không sạch sẽ, nhưng đôi mắt trong sáng rực rỡ, nhìn hắn ta nói: "Nếu ngươi không làm Hoàng đế, sau này ai cũng có thể đối xử với ngươi như thế này."

Hắn ta thấy tên này cũng khá nam tính.

Chỉ là sau này nghe nói là để báo thù cho thê tử, hắn ta mới biết, hóa ra ả Lương Nguyệt Lân khốn kiếp kia đã làm chuyện tày trời như vậy.

Trời đất khó dung, mượn đi, muốn mượn bao nhiêu người cũng cho mượn! Đi báo thù đi, muốn gi-ế-t thế nào thì gi-ế-t!

Ngôi vị Hoàng đế này hắn ta nhất định phải làm.

Nhưng khi nghe kế hoạch và sắp xếp của hắn.

Hắn ta vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi làm như vậy, nếu sự việc bại lộ, hoặc ta không thể che chở cho ngươi, danh tiếng của ngươi sẽ mất sạch."

Lương Thanh Huyên mãi mãi không thể quên được biểu cảm trên gương mặt Chu Khâm lúc đó.



Hắn rất thản nhiên, rất mơ hồ, nhưng lại từ từ nở một nụ cười: "Danh tiếng của ta không quan trọng, ta chỉ muốn thê tử được c.h.ế.t một cách danh chính ngôn thuận."

Sau đó, hắn đã làm được.

Bản thân hắn ta cũng thúc đẩy việc tuyên cáo thiên hạ.

Chỉ là hắn ta không hiểu, hóa ra một nam nhân yêu một nữ nhân có thể làm đến mức độ này sao?

Vậy tại sao, năm đó mẫu phi lại rơi vào kết cục như vậy?

14

Ngày Lương Nguyệt Lân chết.

Chu Khâm bế đứa trẻ đến chùa Linh Ẩn.

Ta là hồn phách, không thể vào được.

Nhưng hắn ra ngoài với hai tay trống không, đứa trẻ đã được để lại bên trong.

Khi bước ra, mắt hắn đỏ hoe, thân hình vốn đã gầy gò giờ càng trở nên yếu ớt hơn.

Sau đó, hắn lại đến thăm nơi ở cũ của ta một lần nữa.

Khi nghe Trần thúc nói rằng ngay cả t.h.i t.h.ể của ta cũng không còn, hắn đã khóc rất lâu.

Lảo đảo đứng dậy, hắn hỏi xin Trần thúc một miếng gỗ, cắn đứt ngón tay viết lên đó: [Ta là Chu Khâm].

Sau đó, đặt bên cạnh bài vị của ta.

Hắn quỳ trước bài vị rất lâu.



Lâu đến nỗi Trần thúc đã nấu xong bữa trưa và bữa tối, lâu đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, ánh tà dương đỏ như máu.

Hắn khó nhọc đứng dậy, cuối cùng lảo đảo sờ lên tên của ta.

"Nhược Nhược, ta bẩn rồi, e là không xứng với nàng nữa, nhưng kiếp sau, ta vẫn muốn đi tìm nàng."

Nói xong, hắn lập tức rời đi.

Hành lễ từ biệt Trần thúc.

Mua một con ngựa gầy, mang theo bốn mươi vạn lượng ngân phiếu, đi về phía Nam.

Hắn cầm sắc lệnh khâm sai của tân đế, điều động quan binh, vận chuyển lương thực sửa nhà, an ủi dân chúng, xuống sông nạo vét.

Dẫn dắt từng đoàn người không nhà cửa xây dựng lại tổ ấm.

Những người tị nạn lang thang được an cư.

Họ được ở trong những ngôi nhà đơn sơ nhưng đã có hơi ấm.

Cuối cùng trong mắt hắn lại có một tia sáng, nụ cười trên khóe môi nhẹ nhàng, thản nhiên.

Thậm chí còn có chút đơn thuần, như ngày xưa vậy.

Cuộc gặp gỡ giữa ta và Chu Khâm có phần khá giống ca kịch, hắn là một thư sinh nghèo không có lấy một đồng xu dính túi.

Ta thấy hắn đi qua cửa hàng của ta vài lần, cuối cùng vì quá túng quẫn nên đã bước vào.

Vừa vào hắn đã hỏi ta có thể mua một bức tranh nhỏ của hắn không.
Bình Luận (0)
Comment