Nam Phi

Chương 132

“Thanh Y hội?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, “Là giang hồ đệ nhất hội đấy sao? Ngươi chắc ngươi không nhìn nhầm chứ?”

“Không sai được.” Ngộ Quân Diễm đã bình tĩnh lại, “Vừa rồi nằm mơ thấy một vài chuyện trước kia, làm ta chợt nhớ đúng là đã từng nhìn thấy hình xăm tương tự trên cánh tay của đại tẩu.”

“Thanh Y hội là bang phái giang hồ, sao lại xuất hiện ở Tây Ngõa? Trừ khi…” Ánh mắt của Tô Ngọc Hành lạnh xuống, “Hoa Vũ Tiên là một trong tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội, nếu là mệnh lệnh của nàng ta thì có thể giải thích được mọi chuyện.”

“Hoa Vũ Tiên là nữ lưu, sao có thể tham dự chính sự?” Ngộ Quân Diễm hiểu được ẩn ý trong lời của Tô Ngọc Hành, sắc mặt cũng trở nên khó coi, “Trừ khi hoàng huynh sai tẩu ấy làm vậy. Nhưng huynh ấy biết ta mang binh đánh Tây Ngõa, sao không nói chuyện này với ta?”

Nếu Thanh Y hội đã muốn giết Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm, có thể thấy chúng không biết hai người. Nhưng Ngộ Quân Khiêm phái Ngộ Quân Diễm xuất chinh Tây Ngõa, lại đồng thời phái một đám người khác đi, mục đích thật sự là gì thật khiến người ta không để đoán ra.

Ngộ Quân Diễm sinh trong hoàng gia, chuyện này với hắn vốn không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng lại xảy ra với chính huynh đệ của mình, khó tránh khỏi cảm thấy đau khổ.

Vô tình nhất là gia đình đế vương. Chẳng lẽ vị trí kia có ma lực đến vậy, có thể khiến huynh đệ vốn như thể tay chân cũng thay đổi?

“Quân Diễm. Hiện tại y đã là Hoàng thượng…”

Đây cũng là chuyện trước giờ Tô Ngọc Hành luôn lo lắng. Ngộ Quân Diễm trợ giúp Ngộ Quân Khiêm gây dựng giang sơn, là công lao lớn thế nào? Nay Ngộ Quân Diễm được các binh sĩ kính ngưỡng như chiến thần. Công cao hơn chủ, dù ở đâu cũng là tối kỵ của bậc quân vương.

Ngộ Quân Diễm nhíu mặt lông mày, gật đầu nói: “Ta hiểu ý của ngươi, chỉ là ta không muốn tin có một ngày huynh đệ chúng ta lại đi trên con đường này. Ta vốn chẳng phải là huyết mạch của Hoàng thất, không có tự cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với đại ca!”

“Tuyệt đối không được nói như vậy!” Tô Ngọc Hành vội vàng ngắt lời Ngộ Quân Diễm, “Chuyện ngươi không phải huyết mạch Hoàng thất chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết! Tội khi quân không phải chuyện đùa, nếu chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành công cụ để người đó lật đổ ngươi.”

“Yên tâm, ta biết được mất, chỉ nói với ngươi, tuyệt đối không nhắc trước mặt người ngoài.” Ngộ Quân Diễm day huyệt Thái Dương đang nảy lên không ngừng, mệt mỏi nói, “Ta sẽ tự nói với hoàng huynh trong báo cáo chiến sự, xem huynh ấy nói thế nào. Nếu như huynh ấy giả bộ không biết…” Ngộ Quân Diễm thở dài: “Ta đành chuẩn bị đường lui cho chính mình thôi.”

Chạng vạng, hai người về tới chỗ ở. Ngộ Quân Diễm khó chịu trong lòng, không ăn tối đã lên giường nghỉ ngơi. Tô Ngọc Hành kéo hắn vào lòng, cùng ngủ thiếp đi. Đêm muộn, trong lúc ngủ mơ, Tô Ngọc Hành bị một tiếng động rất nhỏ đánh thức, khẽ gọi Quân Diễm dậy.

“Có người.” Ngộ Quân Diễm lập tức đáp lời y.

“Người tới võ công không thấp, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Tô Ngọc Hành ghé vào bên tai Ngộ Quân Diễm, nói nhỏ. Sau đó tay phải đút vào trong ống tay áo, chuẩn bị ám khí độc châm.

Nghe tiếng bước chân của đám người vào phòng, Tô Ngọc Hành kết luận có bốn người, đến khi đám người kia tới gần giường, y nghe thấy tiếng ma sát rút kiếm ra.

Ngộ Quân Diễm lầm bầm trở mình, vùi mặt vào trong khủy tay của Tô Ngọc Hành, bốn người kia lập tức ngừng thở, hạ thấp thân thể, sau khi nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ mới tiếp tục đi về phía giường. Ngộ Quân Diễm híp mắt âm thầm quan sát hành động của bốn vị khách không mời, lúc thấy chúng vung cánh tay lên, chợt trầm giọng nói với Tô Ngọc Hành: “Đến lúc rồi!”

Không đợi bốn người kia kịp phản ứng, Tô Ngọc Hành đã vung tay, một chùm châm độc mảnh như lông trâu bay ra, sau mấy tiếng ‘keng’ và tiếng rên rỉ, hai kẻ đi trước đã ngã xuống đất.

“Có độc!” Một kẻ trong đó quát lên, vung roi dài bên hông đánh tới giường của Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm. Hai người từ trên giường nhảy bật lên, chia sang hai hướng tránh được roi đánh tới.

Độc trên châm của Tô Ngọc Hành không nguy hiểm đến tính mạng, hai kẻ bị ngã xuống chỉ đau đớn cuộn người lăn lộn, chứ không phun máu bỏ mạng. Lúc này lại truyền tới âm thanh phá cửa sổ, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm liếc nhau, thầm nghĩ lần này bị bao vây rồi.

Một thanh niên dáng vẻ lỗ mãng đá đá người nằm trên mặt đất, khinh thường nói: “Độc của ngươi thật kém cỏi, châm nhiều như thế lại không chết. Chậc chậc, thật là thất bại.”

Giọng điệu như thể người nằm trên đất chỉ là đối tượng thử độc chứ chẳng phải đồng đội của mình. Tô Ngọc Hành thầm tiếc là y lại không mang theo kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu, nếu không nhất định sẽ hạ độc kẻ kia đầu tiên!

Kẻ lỗ mãng kia lại nói: “Thiếu gia sai chúng ta tìm đôi nam nữ này?”

Người phía sau có vẻ lớn tuổi hơn mở miệng quở trách: “Chúng ta tới giết người, không phải đến nói chuyện, câm miệng của ngươi lại!”

“Hừ! Lão già cứng nhắc!” Kẻ tuổi trẻ không phục hừ lạnh, ánh mắt chuyển sang Ngộ Quân Diễm, đánh giá, híp mắt cười nói: “Ấy ui, tiểu nương tử này thật xinh đẹp, dù bụng có lớn, động tác không tiện, nhưng không sao, ta vẫn rất thích, ha ha…”

Người lớn tuổi lại khiển trách: “Làm chuyện ngươi nên làm! Đừng tự gây phiền phức!”

“Lão vẫn chưa nói xong hả?” Kẻ tuổi trẻ cũng không nhịn, “Nhiệm vụ của chúng ta chính là giết bọn họ, dù sao cũng chết, trước khi chết để ta sung sướng một chút coi như không uổng. Ngươi nói có đúng không, người đẹp…”

Kẻ tuổi trẻ vươn tay muốn sờ mặt Ngộ Quân Diễm, một chưởng chợt đánh thẳng tới đầu gã. Gã nghiêng đầu để tránh, Ngộ Quân Diễm lập tức tung chân đá lên ngực. Gã bắt được cổ chân Ngộ Quân Diễm, vốn định lật ngã hắn, nào ngờ Ngộ Quân Diễm cực kỳ vững vàng, gã vặn hai lần vẫn không hề dịch chuyển, ngược lại còn suýt chút nữa bị Ngộ Quân Diễm bật chân kia lên đá trúng đầu.

Kẻ tuổi trẻ thấy người trước mắt không phải quả hồng mềm, cũng nghiêm túc đối phó, qua lại hơn mười chiêu, vẫn không hề giành được lợi thế. Gã xoay người rút kiếm mỏng như cánh ve từ đai lưng ra, vận nội lực, kiếm như rắn bò, đâm tới ngực Ngộ Quân Diễm.

Một bóng người xuất hiện, Tô Ngọc Hành chắn trước mặt Ngộ Quân Diễm, hóa giải chiêu kiếm của kẻ trẻ tuổi.

“Ta có thể ứng phó được.” Ngộ Quân Diễm không hài lòng với hành động ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của Tô Ngọc Hành, mở miệng nói, khiến kẻ trẻ tuổi đối diện giật mình.

“Ngươi! Ngươi… ngươi… ngươi là nam nhân?” Kẻ trẻ tuổi trợn tròn hai mắt nhìn Ngộ Quân Diễm, thân hình của hắn cân xứng, nhưng bụng lại nhô cao, vòng eo mập mạp, giống với tỷ tỷ mang thai của mình như đúc, nhưng nghe giọng nói của hắn rõ ràng là nam nhân.

“Nam nhân cũng có thể mang thai?” Kẻ trẻ tuổi như nhìn thấy thứ gì mới lạ, châm chọc hỏi, “Ngươi là quái vật hả?”

“Ngươi nói gì?” Ngộ Quân Diễm trừng mắt, đang định nổi đóa, thân thể Tô Ngọc Hành đã như tên rời cung mà xông tới.

Kẻ trẻ tuổi vẫn luôn đề phòng hai người, thấy Tô Ngọc Hành xông tới thì lui về sau mấy bước, tay trái vung lên, ba ám khí từ cơ quan trong cổ tay chia nhau bắn tới hai vai và bụng của Tô Ngọc Hành, buộc y phải tránh sang một bên.

Nhưng Tô Ngọc Hành không làm vậy, chân y không hề giảm tốc độ, tay bắt lấy ám khí bắn tới bụng, thân thể hơi nghiêng, tránh được ám khí bắn về phía vai trái, sau đó, cùng với tiếng trầm đục của ám khí đâm vào thân thể, ám khí trong tay Tô Ngọc Hành trở ngược, đâm vào yết hầu kẻ nọ.

“Khụ… khụ…” Kẻ tuổi trẻ nói không ra lời, hoảng sợ nhìn Tô Ngọc Hành. Cặp mắt kia ở trong bóng đêm lạnh như băng, lộ ra hơi lạnh làm cho người sởn tóc gáy.

“Dám nói năng lỗ mãng với hắn, ngươi đã xin phép ta chưa, hả?” Cổ tay Tô Ngọc Hành khẽ vặn, một tia máu phun ra từ yết hầu của kẻ nọ, bắn lên mặt y, nhuộm đỏ, tựa như Tu La.
Bình Luận (0)
Comment