Nam Phi

Chương 76

Ngộ Quân Diễm nghe xong lời của Tô Ngọc Hành, hỏi: “Ý của ngươi là mẫu thân bị Xích nha đốt chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn?”

“Rất có thể.” Tô Ngọc Hành đáp, “Nhưng tại sao lại xuất hiện việc ngoài ý muốn này vẫn cần tìm hiểu xem.”

Chờ đến khi bóng đêm mỗi lúc một sâu, Ngộ Quân Diễm mới dẫn Tô Ngọc Hành lặng lẽ đi đến phòng của Vương phu nhân. Vương phu nhân không biết là đang ngủ hay chìm vào hôn mêm mà nhắm chặt hai mắt, ngay cả khi Tô Ngọc Hành kéo ống quần của bà lên, bà vẫn không phát hiện. Tô Ngọc Hành cẩn thận quan sát hai chân mà, rốt cuộc tìm thấy trên đầu gối trái của Vương phu nhân có một vết thương màu đỏ nhỏ hơn lỗ kim.

Tô Ngọc Hành chỉ cho Ngộ Quân Diễm xem: “Chính là chỗ này.”

Ngộ Quân Diễm đi tới gần xem xét: “Nhỏ như vậy sao?”

“Đúng vậy, chỉ nhỏ như vậy thôi. Cho nên những đại phu kia mới không phát hiện ra.” Tô Ngọc Hành nói xong, lấy từ trong ngực ra một bình sứ, mở ra, lấy một chút thuốc màu trắng bôi lên vết thương kia.

Sau khi được Tô Ngọc Hành bôi thuốc, chân trái của Vương phu nhân hơi giật nhẹ mấy cái, lông mi cũng nhẹ rung.

“Mẫu thân.” Ngộ Quân Diễm ghé lại bên tai bà, khẽ gọi, “Người cảm thấy thế nào?”

“Lạnh…” Vương phu nhân mấp máy đôi môi khô khốc, khó khăn nói, “Sao lại đột nhiên mát lạnh như vậy…”

Tô Ngọc Hành vội thả ống quần Vương phu nhân xuống, đắp lại chăn gấm cho bà. Vương phu nhân cố hết sức giơ tay, vuốt ve khuôn mặt của Ngộ Quân Diễm, run giọng hỏi: “Diễm nhi, có phải là ta… sắp không chịu nổi nữa rồi?”

“Không đâu!” Ngộ Quân Diễm đè nén thương tâm trong lòng, nắm chặt tay bà, đáp, “Con đã tìm được căn nguyên khiến người bị bệnh, rất nhanh thôi sẽ chữa trị khỏi bệnh cho người.”

Tô Ngọc Hành đột nhiên mở miệng hỏi: “Để điều trị bệnh này cần có máu của người thân làm thuốc dẫn. Vương gia, người có bằng lòng không?”

Ngộ Quân Diễm bất ngờ, nhưng lập tức hiểu ra dụng ý của Tô Ngọc Hành, vì vậy nói: “Đương nhiên là bằng lòng, mau dùng máu của ta để cứu mẫu thân!”

“Không… không được…” Vương phu nhân nằm trên giường nghe Ngộ Quân Diễm định dùng máu của mình để cứu bà thì trên mặt lập tức bối rối. Bà nắm chặt tay của Ngộ Quân Diễm, nheo mắt lại nhìn Tô Ngọc Hành đang đứng cách giường một khoảng, hỏi: “Ngươi là… ai? Lại gần một chút, ta nhìn không rõ.”

Tô Ngọc Hành không muốn để lộ chuyện mình không phải tên ngốc với quá nhiều người, cho nên không làm theo lời Vương phu nhân, trái lại còn lui về sau một bước, nói: “Bẩm Phu nhân, ta là đại phu Vương gia mời đến xem bệnh cho bà.”

“Hóa ra là đại phu.” Vương phu nhân nói, “Ta muốn nói chuyện với Diễm nhi, ngươi ra ngoài đi.”

“Vâng, phu nhân.” Tô Ngọc Hành vỗ vỗ vai Ngộ Quân Diễm, xoay người rời đi.

Vương phu nhân kéo tay Ngộ Quân Diễm, còn chưa nói gì, hốc mắt đã đỏ lên.

Ngộ Quân Diễm làm như không chịu nổi bầu không khí trầm mặc, đè nén thế này, lên tiếng hỏi: “Mẫu thân, tại sao lại không để con cứu người?”

“Con… không cứu được ta đâu.” Vương phu nhân vuốt ve khuôn mặt của Ngộ Quân Diễm nói, “Tuổi của ta đã nhiều rồi, để mặc cho số phận thôi. Từ nay về sau con phải tự chăm sóc cho mình, phải sống thật tốt.”

“Sao không cứu được?” Giọng nói của Ngộ Quân Diễm có chút run run, “Đại phu đã nói chỉ cần lấy máu của người thân làm thuốc dẫn, bệnh của mẫu thân có thể chữa được, tại sao không để con cứu người? Con là… con của người mà.”

“Diễm nhi…” Nước mắt hơi đục theo khóe mắt của Vương phu nhân chảy xuống, “Ta biết con là đứa con hiếu thuận, nhưng đừng lãng phí máu của con. Bởi vì… máu của con không thể cứu ta.”

“Mẫu thân có ý gì? Chẳng lẽ…”

“Con… không phải thân sinh cốt nhục của ta.”

Vương phu nhân nói xong câu này liền khóc không thành tiếng. Ngộ Quân Diễm mặc dù trong lòng đã đoán được kết quả này, đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe được chính miệng Vương phu nhân nói ra bản thân không phải là con trai ruột của bà, trong lòng nhất thời vẫn không thể nào chấp nhận được.

“Con… rốt cuộc là ai? Là người ở đâu?”

Vương phu nhân rưng rưng nhớ lại chuyện cũ: “Năm đó Vương phi mất, Vương gia theo di nguyện của người mà lập thị nữ thiếp thân của Vương phi là ta đây làm Phu nhân, cũng giao trưởng tử Ngộ Quân Khiêm cho ta nuôi dưỡng. Tuy ta được lập làm Phu nhân, nhưng ta biết Vương gia không hề thích ta, bởi vậy mà ngày thứ tư sau khi thành thân, ông ấy thà rằng ngủ trong gian phòng trống của Vương phi khi còn sống chứ cũng không đến phòng của ta. Ta còn được ở lại chẳng qua là vì để chăm sóc trưởng tử của ông ấy mà thôi. Lúc ấy ta nghĩ, thân phận của mình thấp kém, tương lai Vương gia chắc chắn sẽ lập Vương phi hoặc Phu nhân mới, đến lúc đó ta càng chẳng là gì, mặc người chém giết. Quân Khiêm dù sao cũng không phải thân sinh cốt nhục của ta, khi gặp chuyện chưa chắc đã tra mặt giúp ta, cho nên…”

Ngộ Quân Diễm nói: “Cho nên người cần một đứa con để củng cố địa vị của mình?”

Vương phu nhân gật đầu: “Ta mua chuộc một vị đại phu, gạt Vương gia nói mình mang thai. Vương gia tin là thật liền đưa ta đến Minh Viên dưỡng thai. Ta tính toán thời gian, tìm một bà vú đáng tin ôm một đứa trẻ mới sinh từ bên ngoài vào, đứa trẻ đó chính là con.”

Ngộ Quân Diễm nghẹn ngào hỏi: “Vậy rốt cuộc con là ai? Cha mẹ ruột của con đang ở đâu?”

“Bà vú bế con về nói con là một cô nhi bị bỏ rơi…”

“Ha ha, cô nhi…” Ngộ Quân Diễm cười đến thê lương, “Thì ra con là một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.”

Vương phu nhân vội vàng che miệng Ngộ Quân Diễm lại, hạ giọng nói: “Chuyện này con không được nói với bất kỳ ai, cũng không được để đại phu kia nhắc đến chuyện dùng máu người thân làm thuốc dẫn. Chờ sau khi ta chết, con cứ tiếp tục làm U An Quận vương, chuyện này không còn người nào khác biết.”

“Không còn người nào khác biết sao?” Ngộ Quân Diễm cười khổ, một tay lén sờ bụng nhô cao, “Mẫu thân cũng biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, rất nhiều chuyện trời cao đã sớm có an bài.”

“Quân Diễm, con nói thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ có người hoài nghi thân phận của con sao?”

“Con chỉ thuận miệng nói, không ai hoài nghi con cả.” Ngộ Quân Diễm đờ đẫn đứng dậy, “Mẫu thân nghỉ ngơi, nhi tử… cáo lui.”

Tô Ngọc Hành nghe tiếng cửa phòng bị đẩy mở, vội vàng chạy ra, thấy Ngộ Quân Diễm ánh mắt thất thần đi vào, còn lảo đảo suýt chút nữa bị ngã. Tô Ngọc Hành đỡ hắn, Ngộ Quân Diễm nắm chặt tay y, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ngọc Hành, ta không phải Vương gia, không phải hoàng thân quốc thích gì cả, chỉ là một đứa con bị người khác bỏ rơi…”

“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng ôm Ngộ Quân Diễm vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn.

“Làm sao bây giờ, thân phận không rõ ràng của ta sao xứng với con trai Viện phán Thái Y viện…”

“Nói bậy gì thế?” Tô Ngọc Hành nâng mặt Ngộ Quân Diễm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt vô thần của hắn, nghiêm túc nói, “Ai nói thân phận của ngươi không rõ? Ngươi là Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm, là người ta muốn bầu bạn cả đời, có đứa nhỏ trong bụng ngươi làm minh chứng.”

“Đứa nhỏ… Con của chúng ta… A…” Ngộ Quân Diễm đột nhiên cau mày khom lưng, Tô Ngọc Hành vội vàng bé hắn lên giường.

“Quân Diễm, ngươi sao thế? Đau bụng sao?”

“Ừ… A…” Ngộ Quân Diễm ôm bụng, cắn chặt răng, tiếng rên đau đớn truyền ra giữa những kẽ răng làm Tô Ngọc Hành đau lòng vô cùng.

Tô Ngọc Hành nhét một viên thuốc vào miệng Ngộ Quân Diễm, lại đặt tay lên bụng hắn nhẹ xoa, thấy lông mày của hắn dần giãn ra mới dừng lại.

“Đỡ hơn chưa?”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”

Trong mắt Ngộ Quân Diễm đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng thường ngày, lại bị Tô Ngọc Hành kéo vào trong ngực y.

“Làm… làm gì vậy?”

“Ở trong ngực của ta chẳng lẽ không thoải mái hơn dựa vào gối sao?”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ngộ Quân Diễm hiện màu đỏ rất khó phát hiện ra. Hắn cũng không kháng cự hành động của Tô Ngọc Hành, tựa lên người y nói: “Vừa rồi mẫu thân nói cho ta biết, ta là đứa trẻ bị người khác vứt bỏ được người nuôi dưỡng để củng cố địa vị trong Vương phủ chứ không phải cốt nhục do bà và phụ thân sinh ra.”

Tô Ngọc Hành nói: “Nói như vậy, ngươi đúng là Thánh đồng Bách Lý tộc.”

“Chuyện này nhất định phải giữ bí mật.” Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nói, “Nếu để cho Hoàng đế biết ta không phải là con cháu Hoàng thất, chắc chắn sẽ gán cho ta tội danh khi quân. Đến lúc đó, cả nhà chúng ta khó tránh khỏi bị xử tử.”

Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Được.”

“Chuyện ta mang thai nhất định không được để bất luận kẻ nào biết.”

“Nhưng mà…” Mặt Tô Ngọc Hành lộ vẻ khó xử, “Bụng của ngươi sẽ lớn dần, làm sao giấu được? Cho dù lúc mang thai có thể giấu, đến khi đứa nhỏ sinh ra…”

“Ta quyết định sẽ mua một căn nhà ở ngoại thành Đế đô để đến đó ở khi sinh.” Ngộ Quân Diễm nói, “Khi đó, ngươi đỡ đẻ cho ta.”

“Ta? Ta chưa từng đỡ đẻ…”

“Không sao, việc gì cũng có lần đầu tiên. Ta tin tưởng ngươi.” Ngộ Quân Diễm nói, “Chỉ mong trận chiến với quân Tây Ngõa có thể sớm kết thúc. Đúng rồi, độc Xích nha trong người mẫu thân thực sự chỉ có thể dùng máu của người thân làm thuốc dẫn mới có thể chữa trị được sao?”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Đây chẳng qua là kế sách để bà ấy nói ra sự thật thôi. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Trái tim Ngộ Quân Diễm vừa mới thả lỏng lại bị kéo lên.

“Muốn giải được độc của Xích nha còn cần một dược liệu vô cùng quý hiếm.”

“Là dược liệu gì?”

“Cỏ ba màu.”

“Cỏ ba màu? Đó là thứ gì? Ta chưa bao giờ nghe nói.”

“Cỏ ba màu cũng không phải là thảo dược sinh trưởng ở Nguyên Quốc.”

“Vậy…” Ngộ Quân Diễm nói, “Ngươi giúp ta tìm một bức vẽ cỏ ba màu, ngày mai ta phái người đi tìm, nhất định có thể tìm được!”
Bình Luận (0)
Comment