Nam Phi

Chương 95

Tô Ngọc Hành nhận lấy sách Tô Tín đưa, mở ra mấy trang đã được ông gấp lại để đánh dấu, đọc kỹ, trong đó là ghi chép về một bệnh truyền nhiễm có khả năng lây lan rất mạnh.

“Dịch bệnh ở phía Nam mấy chục năm trước?” Tô Ngọc Hành nhíu mày hỏi, mặc dù y không tự mình trải qua, nhưng từ những gì được ghi chép lại trong sách cùng lời trưởng bối kể lại trước đó, y biết chỉ trong vài tháng, dịch bệnh kia đã khiến mấy vạn người chết. Nếu bệnh này lây lan trong quân doanh, đại quân của Ngộ Quân Khiêm có thể nói là tự sụp đổ.

Tô Ngọc Hành nói: “Phụ thân, với tình hình hiện tại, hài nhi cho là nên mau chóng cách ly những binh sỹ đã mắc bệnh, tránh cho càng ít người lây bệnh càng tốt.”

Tô Tín gật đầu nói: “Ta đã nói chuyện này với Vương gia, những binh sỹ bị bệnh sẽ được bố trí tập trung ở hai viện này.”

Tô Ngọc Hành nói: “Tạm thời không nên để bọn họ biết mức độ nguy hiểm của bệnh, nếu không rất dễ khủng hoảng.”

Tô Tín cau mày nói: “Chỉ sợ giấy không gói được lửa, thời gian dài, bọn họ rồi sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Cho nên phải nhanh chóng tìm ra thuốc để trị bệnh.”

“Nói vậy không sai, nhưng muốn tìm thuốc để trị bệnh nào có dễ như thế.”

“Dù không dễ cũng phải thử một lần.” Tô Ngọc Hành nhận lấy toàn bộ sách trong tay Tô Tín, “Nếu không sẽ phụ lòng những binh sỹ đã giao tính mạng cho đại phu chúng ta.”

Tô Tín vỗ vai Tô Ngọc Hành, khen ngợi: “Nói hay lắm! Không hổ là tử tôn của Tô gia!”

Ở bên kia, Ngộ Quân Diễm sắp xếp ổn thỏa hai viện được dùng để cách ly binh sỹ bị bệnh, lại sai người phong tỏa tin tức, tránh khiến cho chúng binh sỹ khủng hoảng. Sau đó trở về phòng, phát hiện Tô Ngọc Hành vẫn chưa về.

Rốt cuộc y đã đi đâu? Một lời không hợp thì không chào mà đi? Trong mắt của y rốt cuộc còn Vương gia hắn hay không? Hay nên nói là, trong mắt y rốt cuộc có hắn hay không?

Ngộ Quân Diễm càng nghĩ càng giận, gọi Chu Bân tới, căn dặn: “Bắt Vương phi về đây cho bổn vương!”

“Bắt… bắt về?” Chu Bân sửng sốt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Ngộ Quân Diễm, do dự một hồi, cuối cùng cả gan hỏi, “Vương gia bảo thuộc hạ… đi đâu bắt?”

“Ta mà biết y đang ở đâu còn đến lượt gọi ngươi đi bắt hay sao?” Câu hỏi này của Chu Bân như bình dầu đổ thêm vào lửa giận trong lòng Ngộ Quân Diễm, hắn cả giận quát, “Lập tức phái người đi tìm, không bắt về được, ngươi mang đầu tới đây gặp bổn vương!”

“Vâng! Thuộc hạ đi ngay, đi bắt ngay!” Chu Bân hoảng sợ lui khỏi phòng của Ngộ Quân Diễm, xoa trán lạnh toát vì sợ, thở dài một hơi, suy nghĩ một lúc, quay lại nhẹ gõ cửa: “Vương gia…”

“Sao còn chưa đi?” Trong phòng truyền ra âm thanh giận dữ của Ngộ Quân Diễm, “Không bắt được Vương phi thì đừng trở về, ngươi nghe không hiểu sao?”

“Dạ, thuộc hạ hiểu…” Chu Bân ấp úng nói, “Thuộc hạ muốn nói, Vương phi đang ở hậu viện chọn thảo dược cùng Tô đại nhân, giờ thuộc hạ qua đó bắt ngài ấy về đây hay sao?”

“Cái gì?” ‘Két’ một tiếng, Ngộ Quân Diễm đẩy cửa ra, “Ngươi nói y đang chọn thảo dược?”

Chu Bân gật đầu đáp: “Đúng vậy. Khi thuộc hạ từ bên đó tới đây đã tận mắt nhìn thấy, cho nên… Giờ thuộc hạ qua đó bắt Vương phi trở lại sao?”

Ngộ Quân Diễm biến sắc, trầm giọng nói: “Không cần, ngươi lui ra đi.”

“Vâng… Thuộc hạ cáo lui.”

Ngộ Quân Diễm đợi cho bóng dáng của Chu Bân hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới nhẹ nhàng khép cửa lại, đi tới hậu viện.

Cách viện nhỏ một đoạn, Ngộ Quân Diễm đã ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, mấy dược đồng bưng thảo dược vội vàng đi ra đi vào. Trong viện, Tô Tín đang cúi đầu điều phối dược liệu, mà Tô Ngọc Hành thì ngồi trên ghế đá bên cạnh ông, cầm bút lông viết gì đó xuống giấy, vẻ mặt hai người nghiêm túc như tượng đá, khiến Ngộ Quân Diễm cũng bất giác lo lắng.

“Tham kiến Vương gia!” Một dược đồng nhìn thấy Ngộ Quân Diễm đứng ở ngưỡng cửa, vội hành lễ, những người khác cũng lần lượt dừng tay.

“Các ngươi tiếp tục đi.” Ngộ Quân Diễm phất tay, không nhìn Tô Ngọc Hành, mà đi thẳng tới trước mặt Tô Tín, hỏi, “Tô đại nhân, hiện tại tình hình của những binh sỹ bị bệnh thế nào?”

Tô Tín trả lời: “Rất ít người chuyển biến tốt. Dược liệu ở nơi này không đủ, cũng không cách nào điều chế thuốc.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Ông thiếu thuốc gì thì viết hết ra cho ta, ta phái người đi mua.”

Tô Tín trả lời: “Vâng, Vương gia.”

Ngộ Quân Diễm liếc Tô Ngọc Hành, thấy y sau khi đứng dậy, cùng Tô Tín hành lễ thì vẫn luôn mắt nhìn mũi, cúi đầu im lặng, trong lòng giận dữ, cũng không tiện phát tác ngay trước mặt Tô Tín, con ngươi xoay một vòng, nói: “Bổn vương còn có chuyện phải xử lý, các người tiếp tục đi.”

Ngộ Quân Diễm nói xong xoay người rời đi, nhưng còn chưa ra khỏi viện thì đột nhiên lảo đảo, vội ôm lấy đầu gối của mình. Không ngoài dự đoán, một bàn tay vững vàng đỡ lấy hắn.

“Vương gia cẩn thận.”

Ngộ Quân Diễm nghe thấy lời nói quan tâm của Tô Ngọc Hành thì mắt sáng lên, nhưng lại làm như không nghe thấy, chỉ nghe Tô Tín hỏi: “Vương gia bị thương sao?”

Ngộ Quân Diễm hờ hững trả lời: “Không sao, bệnh cũ thôi, không có gì đáng ngại.”

Tô Ngọc Hành nhíu mày, y biết trên đùi Ngộ Quân Diễm có vết thương cũ, thời tiết Phúc Châu lại lạnh lẽo, ẩm ướt, sợ rằng…

Ngộ Quân Diễm lén nhìn sang Tô Ngọc Hành, thu hết cái nhíu mày của y vào mắt, trong lòng đắc ý: Bây giờ đã biết đau lòng rồi sao? Hừ!

Tô Ngọc Hành nói với Tô Tín: “Phụ thân, con đỡ Vương gia về phòng nghỉ ngơi.”

Tô Tín gật đầu: “Mau đi đi.”

“Vâng.” Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng đỡ cánh tay của Ngộ Quân Diễm, nói, “Vương gia, mời.”

Ngộ Quân Diễm không kháng cự, mặc cho Tô Ngọc Hành đỡ mình về phòng, hầu hạ cởi áo ngoài cho mình, rồi hắn nằm chết dí trên giường.

Tô Ngọc Hành xắn ống quần của hắn lên, ngón tay khẽ ấn quanh đầu gối, hỏi: “Chỗ này có đau không?”

“Đau!” Ngộ Quân Diễm bực bội đáp.

Tô Ngọc Hành lại chuyển vị trí đầu ngón tay, ấn xuống, hỏi: “Còn chỗ này?”

“Đau!”

Ngộ Quân Diễm bị hỏi nhiều lần, đều chỉ cứng ngắc nói đau. Tô Ngọc Hành im lặng hồi lâu, thả ống quần của hắn xuống, xoay người, đổ một chút bột phấn màu nâu vào chén trà, dùng nước nóng hòa tan, rồi bưng lại, đưa tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, nói: “Uống cái này đi.”

“Đây là cái gì?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày, “Sao lại có mùi khó ngửi như vậy?”

Tô Ngọc Hành hờ hững trả lời: “Thuốc đắng dã tật.”

Ngộ Quân Diễm không tin nhìn Tô Ngọc Hành, nói: “Thuốc lần trước không phải mùi này.”

Mặt Tô Ngọc Hành không cảm xúc: “Chứng bệnh không giống, thuốc dùng đương nhiên không giống nhau, thế này gọi là đúng bệnh hốt thuốc.”

“Ta thấy ngươi đang âm mưu hại người thì có!”

“Vậy ngươi phối hợp với ta một chút.” Tô Ngọc Hành đặt thuốc trong tay xuống bàn, một lần nữa xắn ống quần của Ngộ Quân Diễm lên, vừa ấn vừa hỏi, “Ngoan ngoãn trả lời ta, chỗ này có đau không?”

“Không đau.”

“Chỗ này?”

“Có một chút.”

Tô Ngọc Hành lấy một chai thuốc bôi ngoài da, dùng ngón tay đào một ít, thoa lên đầu gối Ngộ Quân Diễm, lại áp tay lên phía trên, dùng hơi ấm của bàn tay giúp thuốc hòa tan, thấm qua da hắn.

“Về sau ngươi mang theo chai thuốc bôi ngoài da này.” Tô Ngọc Hành đặt chai thuốc vào trong tay Ngộ Quân Diễm dặn dò, “Khi nào đầu gối đau thì lấy ra bôi.”

Ngộ Quân Diễm ghét bỏ thả chai thuốc xuống giường, lạnh lùng nói: “Quý phủ của bổn vương có đại phu, dù đi ra ngoài cũng có đại phu đi theo, cần gì phải tự mình mang thứ này.”

Tô Ngọc Hành nghe hắn nói như vậy, lặng lẽ lấy lại chai thuốc kia. Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tô Ngọc Hành lúng túng kéo tóc, nói: “Vậy… Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta trở lại chỗ kia.”

Nhớ đến dáng vẻ hối hả của đám dược đồng cùng vẻ mặt nghiêm trọng của hai người vừa rồi, Ngộ Quân Diễm hỏi: “Dịch bệnh rất khó khống chế sao?”

Tô Ngọc Hành thở dài một hơi, gật đầu nói: “Loại bệnh này lây lan rất nhanh, triệu chứng của những người mắc bệnh cũng không hoàn toàn giống nhau, cho nên tương đối khó chữa trị.”

Ngộ Quân Diễm nhíu mày: “Nếu đã dễ bị lây, sao ngươi còn ở đó? Ngươi không sợ sao?”

“Sợ, đương nhiên là sợ, ta nghe phụ thân nói trong số quân y đi theo U vương đã có vài người lây bệnh.” Tô Ngọc Hành không che dấu e ngại trong lòng, “Quân Diễm, nếu như trên chiến trường ngươi gặp phải đối thủ mạnh, ngươi đánh hay là không đánh?”

“Đương nhiên là đánh!” Ngộ Quân Diễm thốt lên, “Đâu thể trơ mắt nhìn kẻ địch đạp ranh giới, lấn áp dân chúng của chúng ta.”

“Có thế chứ. Ta sợ nhiễm bệnh, cũng rất sợ chết, nhưng ta là đại phu, đâu thể trơ mắt nhìn thấy người bị bệnh lại không chữa trị.” Tô Ngọc Hành nói, “Lúc ta còn nhỏ, cảm thấy học y là một việc rất buồn tẻ, dược liệu trong thiên hạ nhiều như vậy, lại phải nhớ từng thứ một, không chỉ nhớ, còn phải biết dược tính. Có những dược liệu nghe tên rất giống nhau, nhưng tác dụng lại hoàn toàn trái ngược. Có một lần phụ thân ra đề bài cho ta, ta trả lời linh tinh, bị phụ thân dùng gia pháp đánh ta một trận. Cha nói, nếu như trước mặt ta không phải là một tờ giấy mà là một bệnh nhân, ta kê đơn bừa bãi như vậy chẳng khác nào lấy mạng của họ. Cha còn nói, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của đại phu, đối mặt với trách nhiệm đó, ta không được phép trốn tránh.”

Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng nói, nhưng Ngộ Quân Diễm lại có thể cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai y.

“Vậy ngươi… cẩn thận.”

“Yên tâm, ta sẽ chú ý an toàn. Trên đời này ta còn rất nhiều vướng bận, không cam lòng chết trẻ thế này đâu.”

“Vướng bận? Vướng bận gì?”

“Quân Diễm, ngươi đang biết rõ còn cố hỏi sao?”

“Ta không biết nha.”

Tô Ngọc Hành cười yếu ớt, cúi đầu nhẹ hôn lên trán Ngộ Quân Diễm, xoay người ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment