Nam Phi Thất Sủng

Chương 27


Diễm Phi khá bất ngờ quay sang nhìn Y, hỏi lại.
- Diễm Phi : Vương Gia sao?
- Y : Phải!
- Diễm Phi : Tại sao người lại quen biết Vương Gia.
- Y : Ngày nhỏ Bổn Cung đã từng đến võ trường.

Năm đó sau khi Bổn Cung từ cõi chết trở về vì căn bệnh thủy đậu.

A mã không yên tâm để ta ở Đoan Phủ một mình nữa, người nghĩ rằng dù sao cũng là nam nhân, dẫn ta đến võ trường cũng không sao.

Ta đã gặp Vương Gia, lúc đó ta năm tuổi, ngài mười một tuổi.

Hằng ngày ta đều được theo a mã đến đó, ta và Vương Gia có nhiều kỉ niệm đẹp.

Đến năm ta mười tuổi,a mã phụng lệnh chinh chiến ngoài xa trường, ta không còn được đến đó nữa.

Ta và Vương Gia đã từng có cùng một ước mơ, bọn ta muốn trở thành đại thần triều đình, thống lĩnh binh lính chiến đấu nơi xa trường làm việc tốt cho Giang Sơn, bá tánh.

Nhưng bây giờ ta lại là Phi Tần của Hoàng Thượng, tức cười không?
- Diễm Phi : Người không muốn làm Phi Tần sao?
- Y : Ngày nhỏ ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ trở thành thê thiếp của Hoàng Thượng, cũng chưa từng muốn ở trong Hoàng Cung.

Ta muốn giống a mã, đi khắp mọi nơi.

Đôi khi ta tự hỏi sống cả đời trong chiếc lồng này có gì vui chứ? Phải thu mình lại, gói chặt bởi quy tắc.


Xung quanh là bức tường kiên cố, đầy rẫy sự cô đơn, đến khi chết cũng không được trở về nơi mình sinh ra.

Cuộc sống như vậy thật quá đau khổ, quá bất hạnh! Nhưng bây giờ thì khác, ta đã nếm trải đủ mùi vị, sự cô đơn đó chẳng là gì nữa! Lúc này ta chỉ cần biết, ta phải tiếp tục sống, vì a mã, vì Đoan Gia, vì những tuổi nhục mà ta phải trãi qua.
- Diễm Phi : Người không cô đơn đâu, còn rất nhiều tỷ muội bên cạnh người!
Cô đặt tay mình lên tay Y, mỉm cười nhẹ.
- Y : Phải rồi, hôm Nhất công chúa mất, cô từng nói bên cạnh có hai nô tỳ.

Đã lâu như vậy họ chưa trở lại sao?
- Diễm Phi : Không, họ đã trở lại.

Chỉ là thần thiếp muốn đi một mình thôi.
- Y : Hai tỷ muội họ tên gì?
- Diễm Phi : Đó là Cửu Hoa và Cửu Du.

Hai cung nữ thân thiết nhất của thần thiếp ở Đào Nhi Cung.
- Y : Ra là vậy!
Y gật đầu không nói gì nhiều, cùng sải bước đến Diệp Cát Cung.
- Diệp Phi : Huynh đến rồi! Diễm Phi tỷ tỷ, tỷ cũng ngồi đi.
- Diễm Phi : Đại a ca hôm nay sao rồi?
- Diệp Phi : Phúc An rất khỏe, thằng bé vừa uống sữa xong đã ngủ rồi.

Tỷ muốn ẵm thằng bé một lát không?
- Diễm Tần : Ta...ta không biết cách!
Y huých vai cô một cái rồi mỉm cười gật đầu.
- Y : Thử đi, sau này sẽ đến lượt cô!
- Diễm Phi : Đứa trẻ này thật đáng yêu quá, Bổn Cung nhìn mãi không thấy chán.
Diệp Cát Cung cứ rộn ràng vui vẻ như vậy cũng nhiều ngày rồi, Diễm Phi thật sự rất yêu thương Đại a ca.

Còn Phụng Mai Cung, ngày nào họ cũng gặp nhau vào buổi chiều dần rồi cũng có tai mắt.

Hôm nay Vương Gia không đến nữa, Phụng Phi trông mãi không thấy đâu, có lẽ đã nghe được lời bàn tán trong Cung.

Ngày hôm qua cô ta tặng cho gã một cái túi thơm do chính tay mình làm, hôm nay lại không thấy gã đâu.

Cô ta bồn chồn mãi như vậy, quyết định ra ngoài xem thử.
_ Ngự Hoa Viên _
- Y : Ca ca, a mã của đệ dạo này thế nào?
- Khâm Thân Vương : Ông thấy được Hoàng Thượng hết lời khen ngợi, sẽ sớm gặp được đệ thôi.
- Y : Dạo gần đây trong Cung có rất nhiều lời bàn tán.

Huynh là Vương Gia, Phụng Phi là phi tần của Hoàng Thượng.

Chuyện này đến tai Hoàng Thượng sẽ không tốt! Có lẽ huynh đã hiểu những gì đệ đang nói đến phải không?

- Khâm Thân Vương : Huynh...huynh biết rồi!
- Y : Phải rồi, Tường Lam mang qua đây! Ca ca, đây là điểm tâm do đệ làm, huynh mang về Khâm Phủ dùng đi.

Còn nữa, dạo này trời lạnh rồi, huynh mang chiếc túi này đến cho a mã của đệ giúp ông ấy giữ ấm! Đa tạ huynh.
- Khâm Thân Vương : Được! Không cần khách sáo! Đa tạ, bánh ngon lắm!
Gã xoa đầu Y rồi rời đi, trên gương mặt vô cùng vui vẻ.
- Y : Phụng Phi, cô lại đây được rồi! Đứng ở đó làm gì hả? Đi dạo cùng Bổn Cung một lát!
- Phụng Phi : D...!dạ!
- Y : Dạo gần đây trong Cung xuất hiện nhiều tin đồn, thân là phi tần của Hoàng Thượng phải biết an phận giữ mình, đừng để Hoàng Thượng tức giận tổn hại Long thể.

Cô hiểu những gì Bổn Cung nói không?
- Phụng Phi : Ha...Quý Phi Nương Nương, người nói thần thiếp phải biết an phận giữ mình, nhưng người đường đường là chủ vị Đoan Nguyệt Cung, cũng đâu khác gì thần thiếp.
- Y : Khâm Thân Vương là Hoàng Thân Quốc Thích! Chuyện này bị đồn lớn lên, đương nhiên cũng không bất lợi cho ngài ấy bao nhiêu.

Nhưng cô thì khác, cô xuất thân bao y, cô nghĩ bản thân mình sẽ thoát tội sao? Hoàng Thượng biết rõ mối quan hệ giữa Bổn Cung và Vương Gia.

Bổn Cung là nam nhân, đã từng đến võ trường, quen biết Vương Gia là chuyện thường tình.

Vậy Hoàng Thượng có biết mối quan hệ giữa cô và Vương Gia là gì không? Nếu Hoàng Thượng hỏi cô sẽ giải thích làm sao đây? Dù sao cũng là nữ nhân, phải biết giữ trong sạch cho mình, đừng để người khác tạt một thau nước dơ cả đời không rửa được.

Diễm Phi lo lắng cho cô lắm, đừng làm cô ấy thất vọng!
Y cất bước đi nhanh hơn rời khỏi đó, để lại Phụng Phi đứng nhìn theo với đôi mắt ấm ức ngập nước.

Cô ta vung tay loạn xạ đập gãy những bông hoa gần đó.

Nhìn theo hướng Y đi, tay nắm chặt tưởng chừng như móng tay có thể cắt lòng bàn tay chảy máu.
Sáng hôm sau _ Đoan Nguyệt Cung _
- Y : Cái gì???
Y đột nhiên bật dậy, mặt đại một bộ Y phục, khoác chiếc áo choàng mỏng tanh rồi nhanh chân đến Diệp Cát Cung.

Tóc vẫn chưa cột lên, chưa đeo trang sức gì hết, chỉ như vậy đi bộ đến Diệp Cát Cung.
- Y : Phúc An! Phúc An sao rồi?

- Diệp Phi : Hức...huynh...!muội sợ lắm.

Huynh chỉ để thằng bé ngủ lại đây với muội một đêm thôi, đến khi trời gần sáng thằng bé đột nhiên quấy khóc.

Cả người nổi rất nhiều mẫn đỏ, có chỗ còn rướm máu nữa.

Muội...muội sợ lắm.
- Y : Không sao, không sao có ta ở đây.

Thằng bé sẽ ổn thôi muội bình tĩnh lại!
Diễm Phi cũng vừa nghe tin gấp rút chạy đến, trên người vẫn còn mặc bộ tẩm y bằng lụa rất mỏng, bên ngoài chỉ khoác áo choàng, chân thì không mang giày chỉ có tất, tóc tai rối hết lên vì chạy nhanh.
- Diễm Phi : Đại a ca sao rồi? Đại a ca như thế nào rồi Diệp Phi? Đã có thái y đến chưa?
- Diệp Phi : Hức Diễm Phi tỷ tỷ...Thái...thái y đang ở bên trong.
Diễm Phi quỳ xuống ôm lấy cô trấn an, mắt cũng rưng rưng nước.

Lúc cô đang ngủ thì Cửu Du chạy vào nói Phúc An gặp chuyện, cô đã thật sự sợ hãi.

Chưa kịp thay bộ y phục mới cũng chẳng mang giày đã vội chạy đến đây.

Cô thật sự yêu thương thằng bé, thương như đứa trẻ do chính mình sinh ra vậy.

Cô là một trong những người đầu tiên được chạm vào nó, điều đó đối với cô thiêng liêng vô cùng.

Chỉ hy vọng đứa trẻ ngoan của bọn họ sẽ bình an ở lại..

Bình Luận (0)
Comment