Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 13

Hiên Viên Tuyết ngẩn ra, sau đó mặt hơi đỏ nói: “Lý Lẫm của Lý gia Lý Thành?”

Lý Lẫm cười nhẹ gật đầu, trong khi Nguyệt Thiên Nhạc ngó đầu lên nhìn hắn: “Ngươi nổi tiếng thật.”

Lý Lẫm cười khổ không nói gì, trong khi Lưu Vân cùng Nguyệt Thiên Vũ đứng sau bàn luận, Lưu Vân nói cho nàng nghe về Hiên Viên gia. Hiên Viên gia là gia tộc đứng đầu Bách Thành, thành thị ngay bên cạnh Lý Thành, nhưng nó chỉ là một thành thị nhị lưu, so với thành thị nhất lưu như Lý thành thì vẫn phải cúi đầu. So với Nguyệt Gia với bối cảnh lâu đời hùng hậu, Hiên Viên gia kém không biết bao nhiêu lần. Hiên Viên gia sở dĩ có thể kiêu ngạo ở Nam Cung đế quốc, vì trưởng tử Hiên Viên Vấn Thiên 16 tuổi của Hiên Viên gia là thiên tài bậc nhất ở Võ Thần học viện, rất được Nam Cung hoàng đế thưởng thức.

Nguyệt Thiên Vũ hửm một tiếng dài, rồi khẽ liếc nhìn Vân Thăng đang nói chuyện với Lý Lẫm. Vân gia là gia tộc đứng đầu Xuân Phong Trấn, nhưng họ giống Nguyệt gia, đối xử với quý tộc lẫn bình dân đều bình đẵng như nhau. Trong quá khứ, Vân gia cũng đã từng giúp đỡ Nguyệt Gia vô số lần, hiện nay thỉnh thoảng cũng trợ giúp Nguyệt gia xử lý đám sát thủ Triệu gia đưa tới trong thầm lặng.

Nguyệt Thiên Vũ khẽ nhếch môi cười, Vân Gia dù trong mắt bình dân luôn giữ thế trung lập, nhưng lại âm thầm đừng về phía Nguyệt gia, khiến nàng dần có hảo cảm với gia tộc này hơn.

Cả nhóm 10 người đi cùng nhau dần dần rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng chưa rời khỏi hoàn toàn, đã bị một đám ma thú khoảng cấp 3,4 chặn đường lại. Đám người Vân Thăng ngay lập tức vào thế phòng thủ, kể cả Hiên Viên Tuyết điêu ngoa cũng trầm trọng không kém.

Lưu Vân nhíu mày nhìn đám ma thú, nói: “Phiền thật, sao bọn chúng cứ nhào ra thế chứ, sáng giờ gặp tụi này mãi đến nhức mắt rồi!”

Nguyệt Thiên Nhạc cười nhạt, quay đầu nói với Nguyệt Thiên Vũ: “Thiên Vũ, nhờ muội xử lý đám này cho nhanh vậy.”

Nguyệt Thiên Vũ hừ lạnh, hơi liếc mắt sang đám Vân Thăng đang thắc mắc, cuối cùng cũng chấp thuận tiến lên phía trước dưới ánh mắt hoài nghi của đám người Vân Thăng.

Khí thế bát cấp hậu kỳ của nàng được bày ra một nửa, chỉ thế thôi cũng đủ để những ma thú kia và đám người Vân Thăng cảm thấy áp lực. Nguyệt Thiên Vũ lạnh giọng nói: “Cút!”

Chỉ một câu, đám ma thú đã hoảng sợ chạy mất dạng, không còn lại một bóng dáng gan dạ nào ở lại chịu khí thế của một Triệu hồi sư bát cấp hậu kỳ cả. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã dọa đám người Vân Thăng kinh sợ, Hiên Viên Tuyết thậm chí còn mém nữa khuỵu xuống. Vân Thăng trong lòng kinh hãi, Nguyệt Thiên Vũ chỉ bằng khí thế và một câu nói đã khiến những ma thú kia cong đuôi bỏ chạy, chứng tỏ thực lực của nàng phải trên ngũ cấp. Mới chừng ấy tuổi, đã là cường giả trên ngũ cấp ư?

Nguyệt Thiên Vũ nhìn lại đám người Vân Thăng lần nữa, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng với Vân Thăng khiến hắn hơi ngạc nhiên, rồi xoay người rời đi. Đám người Lý Lẫm thấy nàng đi thẳng, không nghi ngờ cũng đi theo. Trước khi rời đi hẳn, Nguyệt Thiên Nhạc nhìn lại đám người Vân Thăng lần cuối, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là một nụ cười ẩn ý. Nhìn bóng dáng 5 người rời đi, Vân Thăng trong lòng hoàn toàn là bất ngờ và hoang mang, Nguyệt Gia, không hổ là Nguyệt gia. Nguyệt Thiên Vũ sống lại, chắc chắn sẽ khiến Nguyệt Gia một bước lên trời!

Nguyệt Thiên Nhạc hiện giờ đã rời khỏi vai Lý Lẫm, để cho Nguyệt Thiên Vũ ôm nàng, hỏi: “Muội định thế nào về Nguyệt gia?”

Nguyệt Thiên Vũ cuối xuống nhìn gương mặt đáng yêu của tỷ tỷ mình, thản nhiên nói: “Nếu Vân gia quyết định thông minh trong việc này, muội tin phụ thân sẽ có cách hoà thuận với Vân Gia, nhưng muội nghĩ chắc sẽ không lâu dài gì đâu, vì Nguyệt Gia, không lâu sau sẽ đứng đầu Nam Cung đế quốc.”

Nguyệt Thiên Nhạc mỉm cười, nhẹ nói: “Muội nói phải.”

Lưu Vân và Lý Lẫm đi phía sau nhìn hai tỷ muội họ Nguyệt trước mắt, liếc nhau cười cười. Đây chính là hai tỷ muội sau này sẽ gây sóng gió khắp Thương Lan đại lục, là người đứng trên đỉnh nhìn người khác, dù hiện giờ họ chỉ là những thiếu nữ chưa trưởng thành, nhưng chắc chắn trong tương lai sẽ được người người sùng bái.

Ngày tiếp theo, Nguyệt Thiên Vũ chạm mặt huynh muội họ Phong trước cửa Văn Chiến học viện, Phong Chiêu Liên vừa thấy nàng đã nhảy bổ vào khiến Nguyệt Thiên Vũ chút nữa bổ nhào, Phong Chiêu Lăng ngăn muội muội mình lại, ra vẻ có lỗi nhìn Nguyệt Thiên Vũ, nàng xua tay nói không sao.

Lúc đi trong sân học viện, Phong Chiêu Liên thao thao bất tuyệt về chuyện trên trời dưới đất, khiến Nguyệt Thiên Vũ tự nhiên thấy ấm áp, vì Phong Chiêu Liên làm nàng nhớ đến Thanh Vân bằng hữu kề vai sát cánh kiếp trước.

Đi đến chổ ngày hôm qua tập trung, trước mắt những tiểu hài tử là một tấm bảng to lớn, trên bảng là tên của gần trăm tiểu hài tử báo danh vào học viện, và bên cạnh tên của chúng là tên của lão sư sẽ hướng dẫn chúng trong nửa tháng thực tập ở học viện. Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày khi nhìn thấy tên của Phong Chiêu Liên và Phong Chiêu Lăng, cả hai huynh muội bọn họ đều được phó Hiệu trưởng dạy dỗ!

Nàng cũng không bất ngờ lắm với kết quả này, vì hai huynh muội họ Phong này mới 10 tuổi đã là chiến sĩ nhị cấp, đương nhiên phải coi trong hơn những hài tử khác chứ.

“A!”

Đột nhiên Phong Chiêu Liên mở miệng a lên một cái rõ to, khiến Nguyệt Thiên Vũ quay lại nhìn, và phát hiện bên cạnh tên của nàng trên bảng, là cái tên “Tiết Hàn” nổi bật, đó chẳng lẽ là tên lão sư của nàng? Trong khi Nguyệt Thiên Vũ đang ngẩn ngơ như cây cơ, lại nghe được những tiếng xôn xao càng ngày càng lớn, nội dung chính của những tiếng bàn tán đó, lại là vì người tên Tiết Hàn sẽ là lão sư cho nàng đây.

“Không thể nào! Tại sao lại là nàng ta...?”

“Nguyệt gia Nguyệt Thiên Vũ, quả không hỗ danh người Nguyệt Gia?”

“Tại sao ngài ấy lại làm lão sư cho nàng ta chứ? Tại sao không phải là ta?”

Nguyệt Thiên Vũ nhíu nhẹ đôi mày lá liễu, xoay đầu định hỏi Phong Chiêu Liên, lại thấy tiểu cô nương đáng yêu này đang nhìn nàng với một dáng vẻ không thể tin được, kể cả Phong Chiêu Lăng luôn điềm tĩnh cũng đang nhìn nàng với đôi mắt ngạc nhiên. Nàng nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao? Sao lại nhìn ta như vậy? Có liên quan gì đến người tên Tiết Hàn kia sao?”Phong Chiêu Liên giật mình kinh dị hỏi: “Tiểu Vũ, ngươi, ngươi không biết lão sư của ngươi là ai sao?”

Nguyệt Thiên Vũ thắc mắc nghiêng đầu lần nữa, trả lời một cách tỉnh bơ: “Không biết!”

Hai huynh muội họ Phong vỗ trán, trong lòng thật muốn ngửa mặt lên trời mà hét to, nhưng cũng nói cho nàng hiểu: “Tiết Hàn chính là tên của Hiệu trưởng Văn Chiến học viện này đấy!”

Nếu là những hài tử khác, chắc chắn chúng sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng Nguyệt Thiên Vũ nàng là ai cơ chứ? Nàng là một sát thủ đứng ở đỉnh cao thế kỷ 21, cũng là một cường giả Bát cấp hậu kỳ, sao việc được một hiệu trưởng tại một học viện nhỏ nhoi chỉ điểm khiến nàng động tâm chưa? Nên trong con ngươi của nàng chỉ xẹt qua một tia ngạc nhiên rồi tắt ngủm, trở lại với vẻ thản nhiên thường ngày.

“Xôn xao!”

Những tiếng xôn xao bàn tán đột nhiên lại lớn hơn gây sự chú ý của Nguyệt Thiên Vũ, nàng ngẩng đầu lên, và nhìn thấy một lão giả đang tiến về phía nàng, chính là người đứng đầu trong mấy người ngày hôm qua đã kiểm tra nàng, hiệu trưởng Văn Chiến học viện, Tiết Hàn.

Tiết Hàn thong thả tiến về phía Nguyệt Thiên Vũ, trôi môi là một nụ cười hiền từ: “Từ giờ ta sẽ là lão sư giảng dạy thực tập cho con, ta là Tiết Hàn.”

Nguyệt Thiên Vũ thấy Tiết Hàn giới thiệu, cũng hơi ngẩn ra. Dù nàng từ đó giờ lạnh lùng băng giá với bạn đồng lứa ra sao, nhưng trước mặt những trưởng bối cao tuổi hơn mình, hơn nữa còn dễ gây hảo cảm như Tiết Hàn thì nàng vẫn luôn biết lễ nghi, đó cũng là một bài học của Nguyệt Gia.

“Báo kiến lão sư, từ nay mong ngài chiếu cố.”

Nguyệt Thiên Vũ cúi nhẹ người, sắc mặt xinh đẹp lạnh nhạt nhưng lộ rõ vẻ khiêm tốn, không hề kiêu ngạo ngây thơ như những đứa trẻ khác, thậm chí trên người nàng còn tỏa ra khí thế kinh người khiến người ta không thể không nhìn lại.

Tiết Hàn gật đầu nở nụ cười nói: “Tốt, con đi theo ta, ta có việc muốn hỏi con đây.”

Nguyệt Thiên Vũ nhìn ông một chút, cũng đã lờ mờ đoán ra được ý nghĩ của Hiệu Trưởng, nhẹ nhàng gật đầu, quay sang nhìn hai huynh muội Phong Chiêu Lăng, nhẹ cười: “Đừng lo, ta quay lại ngay.”

Hai người gật đầu, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn thẳng tắp của Nguyệt Thiên Vũ bình thãn cao ngạo mà đi, trong lòng sinh ra một cảm giác không tên, Phong Chiêu Lăng không hề rời mắt khỏi mái tóc vàng óng đó, đưa tay lên nắm ngực trái mình, ánh mắt bình tĩnh đang gợn sóng.

Nguyệt Thiên Vũ theo Tiết Hàn đi đến một khu vườn không quá lớn và đẹp như không gian của mặt dây chuyền, nhưng cũng thuộc dạng thắng cảnh nếu là ở thế giới cũ rồi. Đang cảm thán nhìn xung quanh, đột nhiên lại nghe giọng nói già nua của Tiết Hàn vang lên sau lưng:

“Con, rốt cuộc là gì?”

Trong con ngươi xanh biếc của Nguyệt Thiên Vũ xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng tắt ngúm, nàng lạnh nhạt quay lại nhìn Tiết Hàn, trong con ngươi xanh biếc là hàn khí thoang thoảng nhưng cũng đủ để Tiết Hàn lạnh cả người. Nguyệt Thiên Vũ thu lại ánh mắt, đi lại bên hồ nước trong vườn nói:“Chả là gì cả, ta chỉ là nữ nhi của Nguyệt gia thôi.”

Tiết Hàn nhíu mày, trong lòng là một trận thổn thức, Nguyệt Gia, Nguyệt Gia với Triệu Hồi Sư với mái tóc bạch kim đã gây chấn động cả Đông đại lục, chỉ tiếc rằng, thiếu nữ Triệu Hồi Sư đó đã ra đi quá sớm, để lại Nguyệt gia dần dần suy tàn. Hiện giờ, Nguyệt Gia đã sắp tận diệt, nhưng lại bắt đầu có được một thiếu nữ nữa chưa qua 10 tuổi, lại có tu vi thậm chí vượt trên lục cấp, với mái tóc vàng kim như ánh mặt trời và ấn ký Lam Trà yêu mị, như được thừa kế từ nữ Triệu Hồi Sư yêu nghiệt kia.

Tiết Hàn nếu mà biết được thật ra hai người họ là tỷ muội ruột thịt kiếp trước, không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.

Tiết Hàn hít một hơi sâu lấy lai bình tĩnh, không hiểu sao khi ông đối diện với bé gái xinh đẹp này lại thấy áp lực kỳ lạ, nhớ lại chuyện chính, liền mở miệng:

“Vậy, con có muốn đến học viện Võ Thần không?”

Nguyệt Thiên Vũ trong tâm thầm ngạc nhiên nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ hỏi một câu: “Tại sao?”

“Con có thiên phú rất kinh người, ngay cả ta là Chiến sĩ lục cấp trung kỳ cũng không thể nhìn ra được một điểm tu vi của con, thậm chí là một điểm khí tức. Vào ngày hôm qua, con đã có thể dễ dàng vô hiệu hoá đòn chiến khí của một chiến sĩ ngũ cấp hậu kỳ, hơn nữa ta cũng không thể tra được tu vi của con, nên chắc chắn tu vi của con phải trên lục cấp hậu kỳ. Không là chiến sĩ cũng là Ma pháp sư.”

Nguyệt Thiên Vũ vẫn không hề quay đầu lại, việc Tiết Hàn yêu cầu nàng đến Võ Thần học viện cũng đã nằm trong dự toán của nàng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

“Vậy tại sao lão sư lại bảo ta đi Võ Thần học viện thì sao, lỡ ta là Ma Pháp Sư thì lão sư cũng lãng phí tâm tư rồi.”

“Không có khả năng, con có thể tiếp được chiến khí của chiến sĩ ngũ cấp ở khoảng cách gần như thế, chứng tỏ con là chiến sĩ.”

Tiết Hàn nhanh chóng cải lại Nguyệt Thiên Vũ, trong tâm là những suy nghĩ loạn cả lên, ông nhất định phải đưa tiểu yêu nghiệt xinh đẹp này đến Võ Thần học viện, để lấy lại hãnh diện cho Văn Chiến học viện Xuân Phong Trấn, lấy lại thể diện cho hiệu trưởng như ông. Vân Thăng và Triệu Minh cũng là những thiên tài hiếm thấy, cả hai huynh muội họ Phong kia cũng là yêu nghiệt, nhưng chúng nó hoàn toàn không bằng tiểu gia hỏa xinh đẹp tuyệt mỹ có thiên phú yêu nghiệt trên yêu nghiệt này. Nhất định, phải lôi kéo được Nguyệt Thiên Vũ!

Nguyệt Thiên Vũ cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn Tiết Hàn, nhưng trong đôi mắt xanh biếc như biển cả đó, lại là Hàn khí dày đặc kinh người, khiến cả người Tiết Hàn lạnh run lên. Nguyệt Thiên Vũ sải bước đi lại phía Tiết Hàn khiến ông chốc lát trở nên căng thẳng. Nhưng cuối cùng, Nguyệt Thiên Vũ chỉ lướt qua ông, và chỉ để lại những câu nói:

“Ta không hề quan tâm đến chuyện đi đến Võ Thần học viện đó, đến đó cũng chẳng lợi gì cho ta cả. Ta đến Văn Chiến học viện này là có việc cần phải làm, ta không việc gì phải đến đó. Hơn nữa, ta cũng chẳng phải Chiến sĩ. Nếu ngươi muốn đưa ai đó đến đó, thì hãy lựa chọn cho kỹ.”Sau khi để lại những lời đó, Nguyệt Thiên Vũ sải bước đi ra ngoài khi vườn, bỏ lại Tiết Hàn lại bên trong với tâm tình đang cực kỳ hổn loạn.

“Thiên Vũ, muội có hơi nặng lời không?”

Nguyệt Thiên Nhạc cười khổ nói tiểu muội muội mình một câu, lại nghe nàng bình thãn đáp lại: “Muội chỉ nói sự thật, sau khi “dọn dẹp” Triệu Minh, muội sẽ đến La Thăng học viện với Lẫm ca, đại ca cùng Lưu Vân, chứ không rảnh đi mấy cái học viện Chiến sĩ đó. Hơn nữa, phương thức tu luyện của chiến sĩ thông thường, không thể áp dụng lên muội được.”

Nguyệt Thiên Nhạc cũng chẳng biết phải nói thế nào, chỉ biết nhún vai một cái. Nguyệt Thiên Vũ nói là sự thật không sai, phương thức tu luyện chiến khí của Chiến Sĩ thông thường không thể áp dụng với nàng hay Lý Lẫm được. Bởi trong cơ thể có nguyên tố ma pháp, nếu tu luyện theo cách bình thường của Chiến sĩ, chiến khí và nguyên tố ma pháp sẽ xung đột lẫn nhau, dẫn đến tự bạo. Vì thế nên trên cả Thương Lan đại lục hơn vạn năm nay không hề có ai song tu chiến sĩ với ma pháp sư cả, nếu có đi nữa, có thể cũng đã bị bạo cơ thể rồi.

Nguyệt Thiên Vũ và Nguyệt Thiên Nhạc lại khác, hai tỷ muội nàng là người xuyên không, tinh thần lực và kinh nghiệm sống hơn hẳn Ma pháp sư bình thường, hơn nữa còn là Triệu hồi sư, không biết Nguyệt Thiên Nhạc đã tự mình lần mò ra công pháp tu luyện hay được kỳ ngộ mà tạo ra một Đan điền thứ hai trong cơ thể tích lưu Chiến khí, còn đan điền còn lại tích lưu Nguyên tố ma pháp, rồi truyền lại Nhạc Vũ công pháp cho Nguyệt Thiên Vũ.

Lý Lẫm lại khác hai tỷ muội họ một chút, dù trong cơ thể của hắn cũng có hai Đan điền, nhưng công pháp tu luyện đó là của Minh Nhãn truyền thừa cho hắn, tình cờ là nó lại giống Nhạc Vũ công pháp một cách kỳ lạ. Nguyệt Thiên Nhạc đã nói vì trên vạn năm nay chỉ có Nhạc Vũ công pháp là công pháp tu luyện Chiến sĩ song tu Ma pháp sư, nên Minh Nhãn mới tìm được công pháp đó truyền cho Lý Lẫm.

Hiện tại Nguyệt Thiên Nhạc cũng đã đưa cho Lưu Vân Nhạc Vũ công pháp, mong hắn có thể thành công song tu, như vậy cộng với thiên phú ma pháp hệ Lôi yêu nghiệt, chiến lực của hắn sẽ rất kinh người. Nguyệt Thiên Vũ cũng đã thử đề nghị đưa cho Nguyệt Thương Hải công pháp đó, nhưng Nguyệt Thiên Nhạc lại lắc đầu cự tuyệt, với lý do là Nhạc Vũ công pháp không thích hợp với Ma pháp sư có Dị hoả, vì dị hỏa có tính năng thiêu đốt hoàn toàn Chiến Khí, cũng sẽ dẫn đến tự bạo.

Trở lại hiện tại, Nguyệt Thiên Vũ thong thả rời đi khu vườn của Tiết Hàn, tiến về phía khu vực bảng tên vừa nãy. Mới đến nơi, đã thấy Phong Chiêu Liên và Phong Chiêu Lăng đứng đó đợi nàng. Nhìn thấy nụ cười của hai bằng hữu cùng tuổi, tâm Nguyệt Thiên Vũ chảy qua một dòng nước ấm, nàng mở miệng hỏi:

“Các ngươi gặp lão sư của mình chưa?”

Phong Chiêu Liên cười hì hì đáp: “Cái đó ta hỏi ngươi mới đúng, sao rồi, ngươi được chính Hiệu trưởng hướng dẫn cơ mà!”

Nguyệt Thiên Vũ chỉ nhún vai, chẹp miệng trả lời: “Không như ta tưởng tượng, mà trả lời ta trước đi.”Phong Chiêu Lăng nhìn nàng một chút, rồi thở dài trả lời: “Phó Hiệu trưởng gọi là Hoàng Tiếu, là một Chiến sĩ ngũ cấp hậu kỳ, chính là lão sư chiêu sinh ở trước cửa ngày hôm qua đấy. Lão sư chỉ bảo chúng ta khá nhiều, chúng ta cũng lĩnh ngộ được một số thứ chúng ta chưa hiểu. Nhưng có một vấn đề ta không rõ chưa thể hỏi lão sư!”

Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười hỏi: “Là gì? Nói thử ta nghe xem, nếu được ta sẽ hướng dẫn ngươi thử.”

Phong Chiêu Lăng đưa tay lên gãi gãi má phải, rồi ba người ngồi ở dưới góc cây bằng lăng bàn luận tu luyện. Dù Nguyệt Thiên Vũ khác với những Chiến sĩ khác, nhưng cách tu luyện của Chiến sĩ nàng căn bản còn rõ hơn những chiến sĩ cấp cao khác nhiều, nên nàng dễ dàng chỉ điểm những điều Phong Chiêu Lăng và Phong Chiêu Liên không hiểu. Nàng giảng giải dù khá ngắn gọn nhưng rất dễ lĩnh ngộ, khiến Phong Chiêu Liên nhìn nàng với ánh mắt càng thêm một chút sùng bái, còn Phong Chiêu Lăng lại đưa một con mắt với rất nhiều tâm tình, sùng bái có, động lòng có, nói chung là không thể kể hết được.

Đến giữa trưa, lại thấy một thân ảnh thiếu niên đang tiến về phía nhóm ba người Nguyệt Thiên Vũ trong khi nàng đang cùng hai người Phong Chiêu Lăng hướng dẫn tu luyện. Đó là một thiếu niên không được gọi là anh tuấn yêu nghiệt như Lý Lẫm, Lưu Vân hay Nguyệt Thương Hải, nhưng trên người tỏa ra anh khí và nét lãnh đạm, khí chất của hắn khá giống với Phong Chiêu Lăng.

Nguyệt Thiên Vũ khá bất ngờ khi nhìn thấy thiếu niên đó tiến về phía nàng, vì đó là người nàng chỉ mới gặp ngày hôm qua, trong khu vực bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, đây là thiếu niên đứng đầu của Văn Chiến học viện, Vân Thăng.

Vân Thăng sải bước tiêu sái về phía nàng với nụ cười tao nhã trên môi như ngày hôm qua, không hề có một nét kiêu ngạo nào, điểm đó có vài nét giống với Lý Lẫm. Nguyệt Thiên Nhạc đột nhiên nói vọng vào tai nàng:

“Thiên phú của Vân Thăng này thật sự không kém thiên phú Ma Pháp hệ Lôi của Lưu Vân chút nào đâu, Thiên Vũ, nếu như hắn được sinh ra trong một gia tộc lớn, chắc chắn sẽ không thua kém cái tên gọi là gì, à đúng rồi Hiên Viên Vấn Thiên gì đó đâu! Hắn năm nay 13 tuổi đã cấp 4, cũng bằng Lẫm chứ nhỉ?”

Nguyệt Thiên Vũ trong lòng cũng phải gật đầu thừa nhận, nhưng nói gì thì nói thì thiên phú của Vân Thăng cũng không bằng Lý Lẫm hay Lưu Vân, thậm chí còn không bằng Phong Chiêu Lăng. Phong Chiêu Lăng trầm ổn khiêm tốn, mới 10 tuổi đã là Chiến sĩ nhị cấp sơ kỳ, sợ nếu cho hắn thời gian ba năm, chắc chắn sẽ bắt kịp Lưu Vân này tên yêu nghiệt Ma pháp sư, đương nhiên, Phong Chiêu Liên cũng vậy.

Trong khi nàng và Nguyệt Thiên Nhạc nói với nhau vài câu, Vân Thăng đã đến trước mặt nàng, nở một nụ cười nhẹ nhàng phong nhã: “Nguyệt Thiên Vũ, về việc hôm qua, đa tạ.”

Nguyệt Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, đáp: “Không có việc gì, ngươi cũng là một thiên tài của Xuân Phong Trấn, ta cũng không thể để ngươi có việc gì được, cũng như cảm ơn Vân gia ngươi.”

Nàng này một câu nói, coi như ý định đã rõ ràng. Nguyệt Thiên Vũ nàng vì Vân gia đối tốt với Nguyệt Gia mới mở lòng với Vân Thăng, nếu như trước kia Vân Gia thật sự là giữ thế trung lập, Nguyệt Thiên Vũ chắc chắn sẽ không đếm xỉa Vân Thăng sống chết. Hơn nữa, chỉ vì Vân Thăng là một Thiên tài hiếm thấy, nếu để hắn chết, thế thì tiếc lắm!

Vân Thăng chỉ biết cười khổ, Nguyệt Thiên Vũ ý đã rõ ràng như thế, hắn làm sao có thể không hiểu. Đêm qua, khi hắn đem việc Nguyệt Thiên Vũ biểu lộ thực lực dọa sợ hơn mười ma thú tứ cấp, khiến chúng không thể làm gì khác ngoài bỏ chạy ra đã khiến những tiền bối Vân gia bị dọa sợ. Đâu ai có thể ngờ, một phế vật chỉ có cái xinh đẹp khuynh thành Nguyệt Thiên Vũ Nguyệt gia vốn đã phải chết trên tay Triệu Minh, nay lại có thể dễ dàng vượt qua thiên tài đứng đầu Vân gia Vân Thăng chứ?

Vân gia tổ tiên vào những đời trước đều được Nguyệt gia giúp đỡ, chính khi Nguyệt gia thời kỳ còn Nguyệt Thiên Nhạc, Nguyệt Thiên Nhạc cũng đã từng giúp đỡ gia chủ Vân gia khi ấy. Vân gia chủ khi đó đã yêu sâu đắm Nguyệt Thiên Nhạc, từ đó khi Nguyệt gia trở lại Xuân Phong Trấn, luôn giúp đỡ Nguyệt gia hết mình.

Chỉ tiếc, xuất sắc như Nguyệt Thiên Nhạc làm sao Vân gia chủ nhỏ nhoi có thể so với. Những thiên tài toàn Đông đại lục khi đó theo đuổi Nguyệt Thiên Nhạc không biết bao nhiêu người, kể cả hai đại lục còn lại cũng rất để ý Nguyệt Thiên Nhạc, thế lực lôi kéo nàng nhiều vô số kể. Khi đó người thiếu niên gần gũi nàng nhất, cũng là người có thiên phú nhất, chính là Tiêu Nại.

Năm Nguyệt Thiên Nhạc 18 tuổi, đột nhiên lại biến mất không tăm tích, chính Tiêu Nại cũng đã biến mất theo, khiến rất nhiều người tiếc nuối, vì một thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành lại có Thiên phú Triệu hồi sư yêu nghiệt như vậy, lại biến mất không thấy, ai mà không tiếc.

Vân gia chủ yêu sâu đắm Nguyệt Thiên Nhạc cũng đã từng suy sụp, từ đó đều ngầm giúp đỡ Nguyệt gia xuống dốc, đến tận bây giờ vẫn thế. Nguyệt Thiên Nhạc dù bị phong ấn cũng rất có ấn tượng với Vân gia và Vân gia chủ khi đó.
Bình Luận (0)
Comment