Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 17

Trong lịch sử Nguyệt Gia có ghi lại khoảng thời gian giao hảo giữa hai gia tộc này với nhau, Nguyệt Thiên Nhạc quen biết cánh tay phải của nàng Tiêu Nại cũng là ở Bắc Diệu quốc Âu Dương thành, nên Nguyệt Gia người cũng biết khá rõ về Âu Dương Gia. Âu Dương Gia vì có quan hệ tốt với Triệu Hồi Sư Thiên tài trẻ tuổi, nên cũng được Bắc Diệu hoàng thất coi trọng rất nhiều, phần lớn lý do không cần nói cũng biết. Nhưng kể từ khi Nguyệt Thiên Nhạc bị phong ấn, địa vị của Âu Dương gia càng ngày càng đi xuống, đi đôi với Nguyệt Gia mà đi xuống.

Đến thời điểm hiện tại, Nguyệt Gia chỉ còn có 4 người, còn Âu Dương Gia đã hoàn toàn diệt vong. Nguyệt Thương Khung không ngờ, vẫn còn một hậu bối của Âu Dương Gia, Âu Dương Lưu Vân, hơn nữa lại cùng một phe với nữ nhi mình Nguyệt Thiên Vũ.

Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu không kềm được mà nhìn nhau, trong lòng sóng dậy vẫn chưa lặn xuống. Ngày hôm nay đại sự có thể nói là quá nhiều, ngoài dự tính của họ rất nhiều. Nguyệt Thiên Vũ vốn chưa bao giờ tu luyện đột ngột dễ dàng đánh chết Triệu Minh cùng thực lực, thân phận Triệu Hồi Sư của nàng bị bại lộ, Nguyệt Thiên Nhạc thân phận tiết lộ, và thân phận thật sự của Lưu Vân cùng Nguyệt Vân.

Nguyệt Thiên Vũ thấy phụ mẫu nàng trầm ngâm như vậy cũng không nói gì, mà nàng chỉ ngồi yên ở đó nhìn khối ngọc bội trong tay, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một bóng dáng đỏ rực như lửa, mỗi lần hình ảnh đó xuất hiện, lòng ngực của nàng thoáng qua tia quen thuộc và ấp áp đến lạ thường, tựa thiêu đốt lòng ngực vậy, khiến nàng không thể không tò mò bóng dáng đỏ rực đó. Đột nhiên, Nguyệt Thương Khung lên tiếng:

“Chúng ta đã hiểu được đại khái rồi, nhưng Vũ Nhi, con định xử lý việc này như thế nào?”

Nguyệt Thiên Vũ lấy lại tinh thần liếc nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, thở ra một hơi nhàn nhạt lên tiếng: “Trước tiên cứ để Nguyệt Vân và Lưu Vân đưa đại ca về đã, con nghĩ hai người đó sẽ nói rõ cho đại ca trên đường luôn. Sau đó, nếu Triệu Gia đưa sát thủ tới thì con với Nguyệt Vân đủ sức thậm chia là thoải mái để chiến với chúng một trận. Còn về sự tồn tại của tỷ, tạm thời con muốn phụ thân mẫu thân giữ trong lòng đừng nói với ai hết, sau khi Triệu Gia tận diệt rồi tính sau.”

“Kể cả với gia gia con sao?” Lý Thiên Nhu nghiêng đầu hỏi. Nguyệt Thiên Vũ chưa kịp trả lời, Nguyệt Thiên Nhạc đã trầm giọng lên tiếng: “Tốt nhất là không nên, ta khi chưa bị phong ấn cũng có rất nhiều kẻ thù, dù đã hơn trăm năm, nhưng chắc hẳn chúng vẫn còn sống. Nếu có quá nhiều người dính dáng đến việc ta còn sống, chắc chắn hậu quả sẽ không thoải mái gì.”

Nguyệt Thương Khung cùng Lý Thiên Nhu nhìn nhau, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý giữa bí mật mọi chuyện. Việc Nguyệt Thiên Vũ nói điều vô cùng trọng đại là Nguyệt Thiên Nhạc còn sống cho họ nghe cũng là việc khiến họ vui mừng rồi, họ cũng sẽ không lỗ mãng đem việc này mà rêu rao ra ngoài.

Lý Thiên Nhu hơi ngước nhìn Nguyệt Thiên Nhạc một chút, hơi rụt rè, như con chim nhỏ lên tiếng: “Thưa tổ tiên...”

“Từ giờ, ta cấm các ngươi gọi ta cái danh tổ tiên kia! Gọi ta là Nhạc hoặc Thiên Nhạc là được!”Chưa kịp để Lý Thiên Nhu nói hết, Nguyệt Thiên Nhạc đã tỏ vẻ nghiêm nghị ngắt ngang lời nàng khiến phu thê hai người giật mình. Nguyệt Thiên Vũ cùng Lý Lẫm liếc nhau, nhún vai cười cười. Tính Nguyệt Thiên Nhạc hai người cũng hiểu rõ một chút, nàng hiện tại cũng chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, để phu thê hơn ba mươi gọi là tổ tiên, nếu là họ chắc họ cũng không chịu được.

“Nhưng...”

Phu thê Nguyệt Thương Khung bối rối nhìn nhau, nhất thời không biết đáp lại làm sao. Hai người cũng biết Nguyệt Thiên Nhạc hiện tại chỉ mới 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, đột nhiên lại bị gọi là tổ tiên thì thật sự rất không tự nhiên. Nhưng trong lòng phu thê hai người, sự kính trọng với một Triệu Hồi Sư như nàng phải nói là cao như núi Thái Sơn, nên muốn thay đổi cách gọi cũng không phải là chuyện dễ dàng có thể làm được ngay đối với hai người họ.

Lý Lẫm nhìn hai người khó xử cũng có thể hiểu được. Hắn không biết Vũ Nhi nhận Nhạc làm tỷ muội bằng cách nào và từ bao giờ, cũng không biết nàng có cái cảm giác bối rối khi gọi thẳng tên của Nhạc hay không, nhưng hắn chỉ biết hắn cũng rối như tơ tằm khi bắt đầu gọi thẳng tên của Nguyệt Thiên Nhạc. Gọi mấy tháng cũng quen rồi, hơn nữa lòng kính trọng của hắn đối với Nguyệt Thiên Nhạc cũng vì nàng là Triệu Hồi Sư, tuy nhiên lòng kính trọng của cả những thế hệ Nguyệt Gia đối với Nguyệt Thiên Nhạc lại như thể tôn nàng lên làm thần, nên hắn cũng có thể hiểu được nổi sốt sắng của hai người họ.

Nguyệt Thiên Nhạc thấy hai người khó xử, cười như không cười, trong con ngươi xanh biếc lộ ra một nét thất vọng, nói với Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu mà như tự nói với mình:

“Trăm năm trước, lúc ta chỉ mới 4,5 tuổi, ta vì bị sinh non nên chỉ là một ma ốm bình thường, không làm nên việc gì cho Nguyệt Gia, khiến ta hổ thẹn vô cùng, vì Nguyệt Gia chỉ có ta là con nối dõi. Mẫu thân vì lâm bồn khó sinh mà qua đời, phụ thân cũng vì săn giết ma thú mà cũng rời đi thế gian. Đến năm 6 tuổi, bệnh tình của ta mới có thể trở nên tốt hơn, ta mới dốc sức muốn trở thành một cường giả, lãnh đạo Nguyệt Gia xưng bá Nam Cung đế quốc, để trả lại ân Nguyệt Gia đã cưu mang ta trong suốt mấy năm trời.”

Nguyệt Thiên Vũ thấy Nguyệt Thiên Nhạc thật sự thương tâm, bèn đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy người tỷ tỷ an ủi, còn ba người còn lại chỉ biết ngẩn ngơ nghe. Nguyệt Thiên Nhạc như không biết, chỉ tiếp tục nói:

“Rốt cuộc sau 5 năm, ta đã có thể thành công, trở thành Triệu Hồi Sư, đã có thể để Nguyệt Gia trở thành một thế lực lớn trong Nam Cũng đế quốc. Nhưng nhìn những hài tử dần dần lớn lên trong Nguyệt Gia dưới bàn tay chăm sóc của phụ mẫu, trong khi mọi người luôn cung kính gọi ta một tiếng gia chủ. Ngoại trừ những bằng hữu thân thiết cùng lứa như Lưu Vân hay Lẫm cùng Thiên Vũ ra, chưa hề có một tiền bối nào gọi ta bằng tê...”

Đang nói giữa chừng, đột nhiên cả thân hình ảo ảnh của Nguyệt Thiên Nhạc bị một vòng tay ấm áp vòng qua, ôm chặt lấy nàng, khiến nàng ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, cả Nguyệt Thiên Vũ và Lý Lẫm cũng ngạc nhiên không kém, vì người vừa ôm chầm lấy Nguyệt Thiên Nhạc, chính là Lý Thiên Nhu.

Lý Thiên Nhu hiện tại đã không màng đến thân phận của Nguyệt Thiên Nhạc, chỉ biết ôm lấy nàng vào lòng, còn khoé mắt Lý Thiên Nhu đã đỏ hoe. Lý Thiên Nhu cũng là cô nhi, nhưng nàng thậm chí không biết phụ mẫu mình ở nơi nào, cũng không biết họ là ai. Đến khi được Lý Lạc Trần nhận làm nghĩa nữ, nàng mới cảm nhận được sự quý giá của tình thương. Nên đối với Nguyệt Thiên Nhạc từ bé chỉ luôn được người người tôn kính, chứ chưa bao giờ được nâng trên tay bảo bọc thì cảm thấy đau lòng vô cùng. Lý Thiên Nhu bỏ Nguyệt Thiên Nhạc ra, nâng niu khuôn mặt mờ ảo tuyệt thế mang theo nét đau thương của Nguyệt Thiên Nhạc, mỉm cười gọi: “Nhạc Nhi!”

Một tiếng 'Nhạc Nhi' nhẹ tênh như thế, cũng đủ để toàn thân Nguyệt Thiên Nhạc run lên, chỉ thấy khoé mắt nàng mờ ảo ửng đỏ. Nàng cúi gằm mặt xuống không nhìn Lý Thiên Nhu, hai bàn tay đã nắm chặt dưới tay áo. Những gì nàng vừa nói cho phu thê Nguyệt Thương Khung đương nhiên là thật, kể từ lúc xuyên qua không gian này, phụ mẫu của “Nguyệt Thiên Nhạc” kia cũng đã sớm mất rồi. Hai phụ mẫu ở cả hai thế giới đều đã mất, nên nàng chưa bao giờ nhận được một chút yêu thương nào của phụ mẫu, thứ nàng nhận được chỉ là sự tôn kính quá mức của người cùng thời mà thôi.

Cuối cùng, suốt bao nhiêu năm, cũng có thể được Lý Thiên Nhu - người có khuôn mặt và tính cách giống hệt mẫu thân của nàng và Thiên Vũ ở thế kỹ 21 gọi một tiếng Nhạc Nhi, khiến nàng xúc động không thôi.

Lý Thiên Nhu thấy Nguyệt Thiên Nhạc cúi gằm mặt, thì hơi liếc liếc mắt sang nhìn Nguyệt Thương Khung vẫn đang ngồi ở phía sau. Nguyệt Thương Khung đột nhiên lại nhìn Nguyệt Thiên Vũ một chút, lại thấy Nguyệt Thiên Vũ một nét mặt cầu xin nhìn hắn, làm hắn càng thêm đau lòng với quá khứ của Nguyệt Thiên Nhạc.

Hắn không ngờ, mà chắc không chỉ có mình hắn, mà cả thần dân Đông Đại Lục đều không ngờ, một Triệu Hồi Sư vừa cường đại vừa xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Nguyệt Thiên Nhạc lại có một quá khứ đau đớn và yếu đuối như vậy.

Nguyệt Thương Khung cũng đứng lên, bàn tay to rắn chắc vươn lên xoa xoa đầu của Nguyệt Thiên Nhạc, khiến nàng ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. Chỉ thấy trên mặt Nguyệt Thương Khung vẫn là sự nghiêm túc như cũ, nhưng trong mắt đã lộ ra nét yêu thương, như lúc hắn nhìn Nguyệt Thiên Vũ vậy.

“Nhạc... Nhi, khổ cực con...”

Dù quả thật có chút bối rối khi gọi thẳng nàng là Nhạc Nhi, nhưng trong lòng cũng đã sớm yêu thương Nguyệt Thiên Nhạc như Nguyệt Thiên Vũ, nên hắn không bài xích cảm tính của mình, gọi một tiếng khiến Nguyệt Thiên Nhạc chấn động toàn thân.

Nguyệt Thương Khung dù nghiêm túc, nhưng đã nhắc đến việc gia đình thì hắn là một người rất nhạy cảm, nói theo cách của người hiện đại, thì chắc hắn thuộc kiểu Tsundere, mà cái tính đó của hắn rất giống với phụ thân của hai tỷ muội Nguyệt Thiên Vũ kiếp trước. Nên khi nghe hắn gọi một tiếng “Nhạc Nhi”, Nguyệt Thiên Nhạc đã không kềm được mà rơi lệ, rồi nhào vào lòng Lý Thiên Nhu, khóc không thành tiếng.

Đã bao lâu rồi? Hơn mấy trăm năm, từ khi xuyên qua thời không này, không có muội muội Thiên Vũ bên cạnh, càng không có phụ mẫu, một Nguyệt Thiên Nhạc dù ở hiện đại có mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng không thể không cảm thấy mất mát. Nhưng dưới sự nuôi dạy của Nguyệt Gia, dù Nguyệt Gia chỉ là một gia tộc nhỏ như vậy, lại dùng không biết bao nhiêu tiền để chữa bệnh cho nàng, khiến nàng đã sớm coi Nguyệt Gia này như rễ rồi.

Cố gắng trở thành một Triệu Hồi Sư, đến năm 12 tuổi cuối cùng cũng thành công, nhưng điều nàng thực sự mong muốn, chỉ là được một tiền bối thật sự thương yêu nàng như con đẻ, để nàng có thể lần nữa, cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà phụ mẫu dành cho nhi tử của họ. “Mẫu...thân, Phụ...thân...”

Nghẹn ngào gọi một tiếng, Nguyệt Thiên Nhạc vùi đầu vào lòng ngực ấm áp của Lý Thiên Nhu, khóc không thành tiếng. Nguyệt Thiên Vũ ngồi bên cạnh nàng cũng vươn tay ra, ôm lấy thân hình mờ ảo của tỷ tỷ. Nàng làm sao không hiểu tỷ tỷ của mình nghĩ gì chứ? Hai người đều mất phụ mẫu ở kiếp trước, Nguyệt Thiên Nhạc xuyên qua đây trước, nhưng cuộc sống của tỷ ấy ở đây cũng gian nan đau khổ không kém nàng ở thế kỷ 21 làm sát thủ cả. Đồng thời, mong ước tình thương của phụ mẫu của hai người đều như nhau thôi. Nên nàng thật sự rất mừng cho Nguyệt Thiên Nhạc, khi được Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu thừa nhận.

“Phụ thân, mẫu thân, Vũ Nhi!”

Từ bên ngoài phòng vang lên tiếng gọi thân thuộc của Nguyệt Thương Hải, sau đó cửa phòng lại bị mở ra một cách vội vã. Bóng dáng anh tuấn quá mức của Nguyệt Thương Hải cùng Lưu Vân và bóng dáng yểu điệu nhỏ bé của Nguyệt Vân xuất hiện ngay trước cửa. Nguyệt Thương Hải hơi thở dốc, có lẽ vì hắn phải chạy vội về đây, còn Lưu Vân với Nguyệt Vân thì vẫn bình thản như không mà đi vào phòng.

Nguyệt Thương Hải vừa vào đã nhìn thấy Nguyệt Thiên Nhạc, nhìn thiếu nữ cao gần bằng mẫu thân có mái tóc bạch kim và đôi đồng tử lam sắc giống hệt Vũ Nhi làm tâm Nguyệt Thương Hải nhảy dựng.

“Hải Nhi, may quá con vẫn an toàn.”

Lý Thiên Nhu buôn Nguyệt Thiên Nhạc ra, chạy lại vuốt vài giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán của hắn, sau đó lại hỏi: “Con có bị thương ở đâu không?”

“Con không sao, Lưu Vân và Nguyệt Vân đã chạy đến kịp thời, nên mấy những sát thủ kia không làm gì được con hết.” Nguyệt Thương Hải lắc đầu đáp lại, rồi nhìn lại Nguyệt Vân và Lưu Vân phía sau, nói: “Trên đường về con cũng đã được Lưu Vân kể hết rồi, mọi chuyện đại khái con cũng đã hiểu.”

Lý Thiên Nhu và Nguyệt Thương Khung cùng gật đầu an tâm, rồi cả hai bắt đầu bắt chuyện Thương Hải vấn đề trong trường học ma pháp Xuân Phong Trấn, trong khi Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười nói nhỏ: “Quả như muội nghĩ, khỏi cần giải thích lần hai cũng tiện...”

Nguyệt Thiên Nhạc quệt nước mắt còn đọng trên khoé mi đi, trên môi như cũ cười yếu ớt, tâm tình cũng đã trở lại bình thản như thường lệ. Lý Lẫm vỗ vai nàng hỏi: “Bình tĩnh lại chưa?”

“Rồi, cảm ơn ngươi Lẫm! Lát nữa ngươi phải nói riêng cho Thương Hải việc Minh Nhãn của ngươi và Dị hỏa của hắn đấy!” Nguyệt Thiên Nhạc gật đầu nhìn hắn nói.

“Không cần ngươi nói ta cũng biết, sớm muộn gì Thương Hải cũng phát hiện ra, chúng ta nói cho hắn biết sớm cũng không vấn đề gì, chỉ là, tại sao lại không nói cho Thương Khung thúc và Thiên Nhu di?” Lý Lẫm ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Thiên Nhạc hỏi.

Chưa kịp để Nguyệt Thiên Nhạc hay Nguyệt Thiên Vũ trả lời, Lưu Vân từ cửa phòng đã đi lại trước mặt ba người nói: “Nguyệt thúc và Lý di thực lực không tính là quá mạnh mẽ, mà Minh Nhãn của ngươi và dị hỏa của Thương Hải lại quá hiếm có cùng cường đại, nói bí mật đó cho hai người họ cũng không giải quyết được gì. Đợi đến khi chúng ta mạnh lên, đủ cường đại bảo vệ hai người họ rồi nói sau cũng không muộn.”Nghe Lưu Vân giải thích như vậy, Lý Lẫm cũng gật gù đồng ý, lại thấy Nguyệt Thương Hải đi lại trước mặt Nguyệt Thiên Nhạc, với nét mặt hơi ngượng ngùng. Nguyệt Thiên Nhạc chớp mắt nhìn hắn, cười yếu ớt thốt lên: “Thương Hải...”

Nghe thấy nàng lên tiếng gọi thẳng tên hắn một cách dịu dàng, căng thẳng trong lòng Nguyệt Thương Hải cũng dịu xuống, nói: “Ta đã nghe Lưu Vân và Nguyệt Vân nói tất cả, cả việc Vũ Nhi cùng ngươi là tỷ muội kết nghĩa, cũng như ngươi là người hướng dẫn muội ấy trở thành Triệu hồi sư. Cảm ơn ngươi, ưm, N-Nhạc...”

Khoảng một cạnh giờ trước, khi đang cưỡi ngựa trở về Nguyệt Phủ, thì quả thật Nguyệt Thương Hải bị những tên sát thủ bao vây, may mắn Lưu Vân và Nguyệ Vân đến kịp thời cứu hắn ra, nếu hai người họ không đến kịp chắc hắn cũng không thể ngồi đây rồi. Trên đường trở về đây, Lưu Vân đã kể ngắn gọn mọi việc về Nguyệt Thiên Nhạc. Nói thật lúc mới nghe hắn hoàn toàn không tin, nhưng hiện giờ gặp Nguyệt Thiên Nhạc ngay trước mắt, hắn mới dám nghĩ đây không phải là mơ. Chỉ mới gặp chưa được hai phút, nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại quý nàng vô cùng, như hắn yêu thương Vũ Nhi vậy.

Nguyệt Thiên Nhạc lớn hơn Nguyệt Thương Hải đến 6 tuổi, nhưng để Vũ Nhi đạt đến cấp bậc Tôn giả cũng cần phải mấy năm, lúc phong ấn được giải có khi hắn hơn tuổi nàng cũng nên, nên hắn gọi thẳng tên nàng như Lý Lẫm.

Thấy Nguyệt Thương Hải dễ thích ứng như vậy, Nguyệt Thiên Nhạc cười ôn nhu, nói: “Không có việc gì, đừng khách sáo, đây cũng là việc ta phải làm. Từ giờ giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé, Thương Hải.”

Nói rồi, cả hai đều vươn tay ra bắt tay, rồi đều cười ôn nhu, khiến đám người ngồi quanh cảm thấy ấm áp trong lòng. Nguyệt Thương Hải lẫn Nguyệt Thiên Nhạc tính tình đều ôn nhu dịu dàng, ở bên cạnh cả hai luôn mang lại cho người ta cảm giác an toàn và bình yên. Lý Lẫm cũng rất ôn hoà với người nhà, nhưng với những người không quen biết, hắn luôn lạnh như băng ngàn năm, Lưu Vân cùng Nguyệt Thiên Vũ lại thuộc dạng thờ ơ cà lơ phất phơ. Nên nếu để Nguyệt Thương Hải và Nguyệt Thiên Nhạc cùng một chổ, đều cảm thấy êm dịu vô cùng.

Đột nhiên, cả thân hình mờ ảo của Nguyệt Thiên Nhạc bỗng dưng tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, khiến Nguyệt Thương Hải theo phản xạ thả tay nàng ra. Đến khi hoàn hồn lại, trước mắt hắn là một tiểu cô nương đáng yêu vô bờ bến với mái tóc bạch kim dài. Khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt to tròn màu lam chớp chớp ngây ngô thập phần giống Nguyệt Thiên Vũ lúc bé khiến Lý Thiên Nhu không nhịn được ôm lấy nàng hôn lấy hôn để làm mọi người trong phòng đều cười vang, kể cả Nguyệt Thương Khung cũng có nét cười rõ ràng trên gương mặt luôn nghiêm túc.

Sau khi để mọi người ổn định lại, Nguyệt Thiên Vũ lấy lại nét mặt lạnh nhạt, liếc sang Lưu Vân hỏi: “Tình hình sao rồi?”

Lưu Vân từ dáng vẻ cà lơ phấp phơ cũng trở nên nghiêm túc, kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường ngồi xuống mới nói: “Tổng cộng 4 người, trong đó có ba tên là chiến sĩ ngũ cấp, còn có một tên ma pháp sư lục cấp!”Nhất thời, tất cả mọi người đều nghiêm mặt, Nguyệt Vân ngồi trong lòng Nguyệt Thiên Vũ cất giọng nói trong trẻo: “Hơn nữa Vũ tỷ tỷ, bọn chúng đều là những sát thủ cũng khá tinh thông của tổ chức sát thủ Thiên Võng ở Thu Diệp Trấn ngay bên cạnh Xuân Phong Trấn chúng ta đấy.”

Lý Lẫm vừa nghe xong thì cười lạnh, thốt lên: “Xem ra Triệu Gia rất cẩn thận trong việc này, Thương Hải trong mắt người Xuân Phong Trấn chỉ là một ma pháp sư nhị cấp, thế mà Triệu gia thậm chí gửi cả ma pháp sư lục cấp đến, chúng cũng coi trọng Thương Hải dữ thần nhỉ?”

Nguyệt Thiên Vũ ngã đầu ra đằng sau, trầm mặc không nói gì làm mọi người trong phòng cũng im theo luôn. Nàng hiện tại chính là chổ dựa duy nhất của Nguyệt Gia người, đồng thời cũng là người có thực lực mạnh nhất, nên hiện tại mọi việc đều thuộc quyết định của nàng. Chỉ thấy Nguyệt Thiên Vũ hít sâu một hơi, lạnh giọng cất tiếng: “Tổ chức Thiên Võng là gì?”

Nguyệt Thiên Nhạc ngồi trong lòng Lý Thiên Nhu nhẹ giọng đáp: “Đó là một tổ chức sát thủ đứng đầu ở cả Đông Đại Lục, một trong những phân nhánh của nó ở Thu Diệp trấn ngay bên cạnh Xuân Phong Trấn. Thời gian thành lập cũng không gọi là lâu, cũng tầm trăm năm đổ lại, nhưng tổ chức đó có những sát thủ dày dặn kinh nghiệm, và hầu như nhiệm vụ nào cũng thành công mỹ mãn. Đứng sau tổ chức đó là ai, thật sự tỷ cũng không biết, nó quá bí ẩn.”

Lưu Vân gật đầu, tiếp lời: “Tổ chức sát thủ Thiên Võng này cũng được Nam Cung Lưu Tuyệt cực kỳ quan tâm, vì những thành viên trong tổ chức đó thật sự cực kỳ thần bí và dày dặn kinh nghiệm, lý lịch của họ cũng bí ẩn không kém đâu, Nam Cung Lưu Tuyệt đã sai người điều tra không biết bao nhiêu lần về tổ chức đó, rốt cuộc cũng chỉ trở về tay không. Nó cũng được lượt vào danh sách những tổ chức cần được chú ý nhất của Nam Cung Lưu Tuyệt đấy.”

Nguyệt Thiên Nhạc nhíu mày liếc sang Lý Lẫm, không cần nàng hỏi Lý Lẫm cũng đã hiểu và lên tiếng: “Gia gia đương nhiên cũng biết, và cũng đã sai người điều tra việc này. Phân nhánh Thiên Võng ở Thu Diệp Trấn chỉ có số lượng thành viên là 500 sát thủ, tính cả phân nhánh trưởng, nhưng đều là cường giả lục cấp trở lên, và họ đều có kinh nghiệm sống chết, mới có thể có sát khí sắc bén và áp bức như vậy. Bốn đế quốc đều có một phân nhánh của Thiên Võng, còn cụ thể trụ sở nó ở đâu, gia gia chúng ta lẫn Nam Cung Lưu Tuyệt đều không có thông tin chi tiết.”

“Ta cũng đã từng đi qua Thu Diệp Trấn một lần, ở đó thì phủ đệ phân nhánh của Thiên Võng chưa bao giờ thiếu người cả, rất nhiều gia tộc đến để thuê sát thủ bảo hộ họ, nhưng nếu không có thù lao cao thì Thiên Võng cũng sẽ không đáp ứng.” Nguyệt Thương Khung trầm mặc một hồi cũng lên tiếng nói với Nguyệt Thiên Vũ.

“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp vấn đề này rồi...” Lý Thiên Nhu hơi lo lắng nói nhỏ.

“Khoan đã, mọi chuyện không nghiêm trọng thế đâu...” Lưu Vân đột nhiên lên tiếng làm mọi người trong phòng quay lại nhìn hắn. Đôi mày liễu đáng yêu của Nguyệt Thiên Nhạc hơi cau lại, lên tiếng: “Lưu Vân nói đúng, dựa theo phản ứng dây chuyền hiện tại của Xuân Phong Trấn, lợi nhuận của Triệu Gia chắc hẳn đã giảm sút đáng kể, mà muốn thuê nhiều sát thủ Thiên Võng như vậy, còn có cả ma pháp sư lục cấp, chúng muốn phá sản hay sao? Dù muốn tận diệt Nguyệt Gia đi nữa cũng đâu cần phải liều mạng như vậy?”

Lưu Vân búng tay một cái với Nguyệt Thiên Nhạc, nói: “Chính xác như ngươi nói Thiên Nhạc, đó cũng là việc nãy giờ khiến ta quan tâm. Khi cứu Thương Hải, quả thật ta thấy trên bắp tay của bọn chúng đều có hình xăm đại diện của Thiên Võng, một con đại bàng đen, nhưng nhớ lại thì cái xăm đó có điểm kỳ lạ. Nếu như ta nhìn không lầm thì cái xăm đó là...”

“Huynh nhìn không lầm đâu Lưu Vân ca, đó là cái xăm đại diện của sự phản bội của Thiên Võng, cái xăm trên tay của chúng, chính là một con đại bằng bị chém đôi! Chắc hẳn chúng đã lộ sát tâm phản hội lại tổ chức Thiên Võng, bị đuổi khỏi tổ chức và bắt đầu lang thang ở Xuân Phong Trấn rồi.” Chưa kịp để Lưu Vân nói hết, Nguyệt Vân đã mở miệng, lời của nàng hết sức nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để cả căn phòng trở nên nghiêm trọng.

Lý Lẫm nhíu mày một hồi, sau đó giật mình nói: “Đúng rồi, khi còn ở Lý Thành, ta đã vô tình nghe được một tin tức từ gia gia, rằng khoảng năm sáu tháng trước, tổ chức Thiên Võng đã loại ra hơn mười lăm sát thủ lục cấp, hai sát thủ thất cấp và một sát thủ bát cấp khỏi tổ chức. Tổng cộng là 18 người, chúng cấu kết với nhau thèm muốn tài nguyên của Thiên Võng, nên bị đích thân phân nhánh trưởng trục xuất, hẳn là chúng đi.”
Bình Luận (0)
Comment