"Cậu có chứng cứ gì?" Nhắc tới đứa con trai yêu dấu ngoài ý muốn qua đời, Lê lão gia rốt cuộc ngồi yên không được, cảm xúc kích động đứng lên.
Đúng vậy, bên ngoài, ông là cáo già xảo quyệt Lê lão, nhưng trên thực tế, ông cũng chỉ là một người cha đau con, một lão nhân đáng thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mà càng đáng tiếc hơn chính là, ông nhiều năm như vậy, thế nhưng không có cách nào xác định xem đứa con của Vu Chúc rốt cuộc có phải huyết mạch ruột thịt của con trai ông hay không.
Mà việc Lục Bạch đứng ở chỗ này, đem một ít bằng chứng mà ông không có nghe nói qua đặt xuống trước mặt ông, trong nhát mắt sự nghi hoặc và đau đớn đè ép nhiều năm của Lê lão gia lại một lần nữa nổi lên trong lòng.
Chỉ là ông lại nghe thấy Lục Bạch nói "Tôi không có chứng cứ. Tựa như những lời đồn đại về tôi, tôi rõ ràng đều biết đấy không phải tôi, nhưng chính tôi lại không có biện pháp giải thích, tôi cũng không một người thích ngoại tình."
Lê lão gia nhìn Lục Bạch, như là bị sự bình tĩnh trong mắt cậu ảnh hưởng, cũng rốt cuộc ngồi trở về.
"Cậu hẳn là hiểu rõ, trước khi có được những chứng cứ xác thực, ta sẽ không cung cấp cho cậu bất cứ sự trợ giúp nào."
"Ngài nói đùa." Lục Bạch hơi hơi cong khóe môi "Từ một khắc ngài cho tôi cái chức vụ kia, ngài còn không phải là cam chịu cùng tôi đứng chung một trận tuyến sao?"
"Cậu rất thông minh."
"Không bằng nói tôi là một người ngu xuẩn đi. Nếu không cũng sẽ không mắc phải một căn bệnh nhiều năm như vậy."
"Cậu có tình toán gì không?"
"Tôi muốn khiến Giang Nghị đem tất cả những thứ tôi cho hắn nôn ra toàn bộ. Bất quá ngài yên tâm, tôi sẽ không mang đến phiền toái cho Lê thị, ngược lại sẽ giúp nó lên cao tận mây xanh."
"........" Lần này Lê lão gia không có phản bác, thậm chí còn hơi có chút ý tứ chờ mong.
Người trong nghề đều biết, Lục Bạch là quỷ tài.
Đừng nhìn tấm bằng trí thức không có nửa phần lóa mắt, cũng chưa từng ra nước ngoài học tập, nhưng thiên phú của cậu xác thật đứng đầu trong giới. Cái loại linh khí nói không nên lời này, có thể khiến cậu làm ra một cái thiết kế quảng cáo làm người khác kinh diễm.
Lại nói cái thiết kế đoạt giải lúc trước của Lục Bạch kia, một cái quảng cáo mà cứu sống được cả một nhà xưởng sắp suy sút.
Mà cùng năm ấy, Lục Bạch lấy danh nghĩa bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị tiếp nhận cái dự án mở rộng quốc gia kia, càng là lan truyền cái tài năng thiên bẩm của cậu đi vào trong lòng muôn vàn người.
Trong vòng thiết kế quảng cáo có một câu như này, Lục Bạch đến, có thể thiếu phấn đấu ba mươi năm.
Đây cũng là lý do, mặc dù trên người Lục Bạch đầy hắc liêu, những người đó đều đem hợp đồng giải ước gửi tới văn phòng luật của Minh gia, cuối cùng lại vẫn thu hồi lại, tiếp tục sử dụng thiết kế của cậu.
Ai cũng không thể vượt qua được nổi chữ "Tiền". Mà một cái quảng cáo có thể khiến cho toàn dân thích thú, chính là điều kiện mở rộng tốt nhất. Năm đó chuyện giữa Vu Chúc và Giang Nghị, rốt cuộc vẫn luôn là nỗi băn khoăn rất nhiều trong lòng Lê lão gia, cho nên Lục Bạch cùng Giang Nghị ly hôn, có thể cho Giang Nghị thêm chút khó khăn, ông cũng vui vẻ bỏ đá xuống giếng.
Nhưng tính toán của Lục Bạch so với ông tưởng tượng còn muốn điên cuồng hơn.
"Giang Nghị hiện tại tính toán chuyển hướng, đem công ty chuyển sang loại hình đầu tư tổng hợp. Trọng tâm đã bắt đầu chếch đi, mà sau khi tôi rời khỏi, động tác của hắn chỉ biết càng mau hơn."
"Nếu thật sự để hắn chuyển hướng thành công, chỉ sợ tôi liền không có biện pháp duỗi tay dài đến như vậy."
"Cho nên, tôi muốn cho hắn chuyển hướng không được."
Lê lão gia cũng không xem trọng "Hắn coi trọng cái kia mà, chỉ cần đầu tư thành công, chính là một vốn bốn lời."
(*) Một vốn bốn lời: Lời lãi lớn gấp nhiều lần so với vốn liếng bỏ ra."Hơn nữa vẫn là cùng phía trên hợp tác khai phá, ngay cả chỗ dựa cũng đều là có sẵn. Trừ phi cậu có thể để hắn đến cơ hội đấu thầu cũng không có."
"Vì cái gì không thể?"
Lê lão gia không hiểu lắm.
Mà Lục Bạch lại đưa ra một dự án quảng cáo mở rộng do bộ phận thiết kế nhận được.
Là một cảnh khu bình thường.
"Kỳ thật tôi sở dĩ nhận lời mời của ngài đến nơi này, mục đích chính là cái này."
Lê lão gia sau khi nhìn đến, tức khắc hiểu rõ tính toán của Lục Bạch.
Vây Ngụy cứu Triệu*.
(*) Vây Ngụy cứu Triệu: Chỉ việc tập kích cứ điểm hậu phương quân địch, buộc quân địch đang tấn công phải rút về. Trong thương trường, kế sách này rất đắc dụng: với đối thủ cạnh tranh rất lớn mạnh, có thực lực tập trung, nếu ta không có cách phân tán lực lượng đối phương thì cách tốt hơn là tấn công mặt bên hoặc mặt sau ( thay vì tấn công chính diện).Lê thị nhận được cái kế hoạch hợp tác này, lại ở ngay bên cạnh miệng đất mà Giang Nghị chuẩn bị đấu thầu kia. Bọn họ lúc trước từng khảo sát qua, nếu thật sự có thể đem lượng người kéo lên, chính là một sơn trang nghỉ phép tiêu chuẩn.
Nhưng bởi vì vị trí địa lý tương đối hẻo lánh, cho nên vài lần mở rộng đều mở rộng không nổi.
Nhưng Lục Bạch lại không giống vậy, nếu cậu thật sự có bản lĩnh đem cái địa phương này thông qua quảng cáo mở rộng đến trong lòng mọi người, vậy cái cảnh khu này cùng với kế hoạch của phía trên sẽ lập tức thay đổi, đem trung tâm phát triển rơi xuống nơi này.
Mà miếng đất mà Giang Nghị nhìn trúng kia, liền sẽ biến thành liên hợp khai phá.
Đến lúc đó, Lục Bạch làm nhà thiết kế đi đầu mở rộng, tiếng nói của cậu sẽ trở nên vô cùng quan trọng. Mà Giang Nghị cũng không phải lựa chọn duy nhất, cũng chưa chắc là lựa chọn tốt nhất. Thiếu một vé vào cửa cho hắn, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Chỉ là việc mở rộng này thật sự rất khó. Dù sao nơi đó Lê lão gia lúc trước cũng đi qua nhìn thử, đẹp thì đẹp thật, nhưng có thể kiên trì tìm được thật sự là quá khó khăn.
"Dự án này ta có thể trực tiếp giao cho cậu, đoàn đội kiến tổ cậu có thể tự mình đi xem. Nhưng là có được hay không, liền phải xem chính bản thân cậu."
"Ngài yên tâm, mặt khác tôi còn muốn một cái dự án khác từ phía ngài."
"Là cái gì?"
"Là quảng cáo giới tro cốt. Tôi muốn mang đoàn đội đi đầu."
"Cái đó không phải nghe nói điều động nội bộ cho bên phía Giang Nghị sao?" Lê lão gia sớm đã nghe được tiếng gió.
"Đúng vậy! Bất quá lúc ấy thiết kế quảng cáo chính là tôi. Bọn họ hiện tại là căn cứ vào sơ thảo ngay lúc đó của tôi đi trau chuốt lại. Nhưng bây giờ tôi có ý tưởng càng tốt hơn."
"Cậu đây là muốn cạnh tranh với nhau?"
"Có tiền không kiếm không phải là kẻ ngu sao? Tôi hiện tại chính là một kẻ nghèo hèn." Ngữ khí của Lục Bạch nhẹ nhàng phảng phất như đang nói giỡn.
Lê lão gia nhịn không được đi theo cười một tiếng.
Ông không thể không thừa nhận, Lục Bạch là một người rất thú vị. Tính cách hoàn toàn tương phản với dung mạo ôn nhu, nhưng trong xương cốt lại so với dung mạo càng mạnh mẽ càng cứng cỏi hơn.
Cho dù vết thương chồng chất, nhưng vẫn như cũ giữ vững bản tính của mình mà muốn bò dậy, làm ông rất muốn duỗi tay kéo cậu một phen.
Tựa như đứa con trai lái xe ngã xuống vách núi năm đó của ông.
Xe treo ở giữa sườn núi, con ông từ trong xe bò ra ngoài, vẫn luôn bám vào cái cây trên vách. Phàm là có người kéo nó một phen, chắc chắn sẽ không khiến nó kiệt sức rồi để xảy ra thảm án sau đó.
Đáng tiếc không có nếu, cho nên hiện tại ông kéo Lục Bạch một phen. Một cái là vì tình riêng, một cái khác cũng là vì điểm đáng ngờ mới mà Lục Bạch mang đến cho ông.
Ông đã tìm kiếm nhiều năm, nhưng không ở trên người Vu Chúc tìm ra được bất cứ điểm đáng ngờ nào. Vậy đành chờ mong sự xuất hiện của Lục Bạch có thể đem hồ nước này hoàn toàn quấy đục, sau đó làm hồ ly lộ ra cái đuôi chân chính của nó.
Dưới sự an bài của Lê lão gia, sáng sớm hôm sau Lục Bạch liền xuất hiện ở bộ phận thiết kế quảng cáo Lê thị.
Khác hoàn toàn với bộ phận thiết kế của Giang Nghị bên kia, ban thiết kế của Lê thị bên này càng có khuynh hướng năng lực đáng nói hơn.
Một đám người thời gian hành nghề hoặc ngắn hoặc dài, nhưng Lục Bạch xem qua từng người một, không thể không thừa nhận, tố chất tổng hợp rất mạnh.
Mỗi người đều có năng lực cùng sự đặc sắc riêng của chính mình, trải qua thời gian rèn luyện, tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột vững chắc trong vòng thiết kế quảng cáo.
Mà những người này đối với Lục Bạch cũng tò mò giống vậy.
Dù sao mấy năm nay, người Hoa có thể ở trên trường quốc tế lấy được giải thưởng không nhiều lắm. Mà người giống như Lục Bạch, hoàn toàn không có trải qua việc xuất ngoại đào tạo sâu càng là bấm tay đếm số, cũng chỉ có mình cậu.
Cho nên cho dù bọn họ xem qua những lời đồn đại trên mạng, cũng không thể ngăn được sự tò mò của bọn họ đối với người như Lục Bạch, càng tò mò hơn về thực lực của cậu.
Nhưng rất nhanh, Lục Bạch liền dùng thực lực làm cho bọn họ hiểu rõ, cái gì gọi là thiên tài chân chính.
Lục Bạch không chỉ có thiên phú cùng linh khí, kiến thức cơ bản cùng tầm nhìn của cậu càng là rộng mở tới mức bọn họ hoàn toàn không thể chạm tới được.
Đặc biệt là sau khi Lục Bạch sửa chữa hoặc là chỉ điểm tác phẩm của bọn họ, căn bản chính là trực tiếp bay vùn vụt lên một trình độ mới.
Khoa trương chút mà nói, trước khi chưa sửa là phàm nhân, sau khi sửa xong, nháy mát tu chân có thể phi thăng thành tiên.
"Trời ơi, Lục ca, anh làm sao bây giờ mới đến? So với chúng tôi dài hơn mười cái đầu óc sao?" Một nhân viên nhỏ tuổi nhất trong bộ phận thiết kế ôm notebook yêu thích không buông tay nhìn tác phẩm mà Lục Bạch sửa chữa, hận không thể dán cả người lên trên người Lục Bạch.
"Lục ca! Cầu anh chỉ điểm em, chỉ cần anh dẫn dắt em, về sau anh vĩnh viễn chính là ba ba của em!" Người trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc thêm sùng bái, hận không thể trở thành vật trang sức trên chân của Lục Bạch. Ước có thể từ trên người Lục Bạch hấp thu được một chút tiên khí.
Những người khác có kinh nghiệm lâu năm đều thấy, nhưng lại thấy nhiều không trách. Ngược lại càng nắm chặt công tác bận rộn trong tay. Ước có thể nhanh chóng đem công việc của mình làm xong, sau đó đi thỉnh giáo một ít nội dung càng cao thâm hơn của Lục Bạch.
Loại sự tình làm vật trang sức này, ai không muốn làm chứ?
Nói đến đây, bọn họ có người nghĩ đến lời đồn đại về Lục Bạch lúc trước cùng bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị nói chuyện qua đã nghe được "Mọi người nói xem, bọn họ có phải đồ ngốc hay không a? Có một đại thần trâu bò như Lục tổng ở trong công ty, thế nhưng mười năm như một vẫn làm mấy loại quảng cáo vớ vẩn."
"Cậu thì biết cái gì, mấy cái quảng cáo nổi tiếng của công ty bọn họ đều là Lục ca tự mình làm."
"Thiệt hay giả đó?"
"Lục ca tự mình làm, vì cái gì không ký tên a?"
"Hơn phân nửa là vì cái tên Giang Nghị kia." Có một cô gái lúc trước từng chú ý tới hot search về Lục Bạch và Giang Nghị "Khi đó tôi đã nói với mọi người rồi, cái tên Giang Nghị kia nhất định là tra nam."
"Liền ở lúc hai người bọn họ nói ly hôn mấy năm trước, không phải có tin tức về mối tình đầu hoàn mỹ của Giang Nghị sao? Tôi lúc ấy nghe liền phải cười."
"Cái gì gọi là gặp nhau không bằng hoài niệm? Tình cảm tốt đẹp nhất liền phải kết thúc ở thời điểm tốt đẹp nhất, nói trắng ra còn không phải là tình cũ khó quên?"
"Làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết. Hắn cùng với mối tình đầu của hắn là tình cảm tốt đẹp nhất, Lục ca cùng hắn thì không phải là hoạn nạn nâng đỡ à?"
"Nhưng tôi thấy sinh hoạt cá nhân của Lục Bạch cũng rất......"
"Rất cái rắm a! Này cũng giống như giới giải trí vậy, không biết chắc được thật giả." Cô gái này nói lời trực tiếp, nhưng đại đa số người trong bộ phận thiết kế lại cũng đều cảm thấy như vậy.
Trình độ uyên bác kia của Lục Bạch, không có khả năng là sớm chiều liền luyện được.
Cho dù có thiên phú, nếu không đủ chăm chỉ, cuối cùng cũng sẽ mờ nhạt trong biển người. Lục Bạch lại không phải loại phần tử trí thức hệ thống giáo dục dạy ra, cho nên cậu nhất định là đem tuyệt đại đa số thời gian đều dùng ở trên việc học thiết kế.
Một người một ngày chỉ có 24 tiếng, cuối cùng tính tính toán toán, cũng biết những tin đồn nhảm nhí đó đều không đảm đương nổi thật.
Ít nhất tình huống khi Lục Bạch ở Lê thị bọn họ đều thấy, cậu đối với thiết kế quảng cáo là chân ái, thời điểm nói tới kỹ xảo cùng phương án, cả người đều lâm vào sự hưng phấn và vui sướng, thời điểm làm thiết kế, ánh mắt khi nhìn chằm chằm màn hình như là đang xem tiểu tình nhân.
Cứ như vậy, ngắn ngủi nửa tháng, Lục Bạch liền ở Lê thị đứng vững góc chân. Mà chỗ tốt mà Lục Bạch mang đến cho Lê thị, cũng là rõ ràng.
Độ hài lòng về mảng nghiệp vụ đều thẳng tắp bay lên.
Lê lão gia sau khi nghe xong, cũng không nhịn được mà gật đầu.
"Đi nói với Lục Bạch, để hắn yên tâm ở lại Lê thị, hắn muốn gì, ta sẽ tận lực duy trì cho hắn."
Nhưng mà những lời này của ông, rất nhanh liền truyền tới tai Vu Chúc.
Y lúc trước đã nghe nói qua việc Lục Bạch muốn tới Lê thị, nhưng không nghĩ tới cậu lại nhanh chóng đứng vững gót chân được như vậy.
Nói không rõ chính mình đang có tâm thái gì, Vu Chúc theo bản năng liền muốn đi trông thấy Lục Bạch. Muốn nhìn một chút xem kẻ tiểu nhân ác độc bá chiếm lấy người mình yêu suốt mười năm qua rốt cuộc có bộ dạng gì.
Mười năm, y cùng Giang Nghị chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngay cả đứa con cũng đều không thể nhận mặt cha con. Nhưng Lục Bạch lại dựa vào tên tuổi Giang thái thái, sống sờ sờ đem chính mình biến thành tiểu tam.
Bởi vậy, mặc dù Vu Chúc biết Lục Bạch chỉ là công cụ của y và Giang Nghị, nhưng y vẫn như cũ hy vọng Lục Bạch có thể trải qua cuộc sống vô cùng thê thảm.
Tựa như năm đó, Lục Bạch bị tên mập mạp kia nhìn trúng, hạ thuốc cắt mặt, chính là kế hoạch mà y khuyến khích Giang Nghị cùng nhau làm.
Y không thể chịu đựng được việc Lục Bạch dùng một gương mặt xinh đẹp như vậy canh giữ bên người Giang Nghị.
Mà hiện tại, cái tên tiểu tam Lục Bạch đều đã tìm tới cửa. Kẻ được yêu là y theo lý cũng nên đi gặp. Huống chi, thân phận hiện tại của y vô cùng đặc biệt.
Y là thiếu nãi nãi của Lê thị, nhưng Lục Bạch bất quá chỉ là người làm công mà nhà y tùy tay thuê.
Nói đến cũng khéo, lần đầu tiên Vu Chúc và Lục Bạch gặp nhau, thế nhưng là ở cửa thang máy của Lê thị. Y đứng ở bên ngoài, toàn bộ hành trình đều có quản gia đi theo giám sát.
Mà Lục Bạch lại được mọi người vây quanh từ thang máy đi ra ngoài, bên người mấy nhà thiết kế của bộ phận thiết kế đều đối với cậu tất cung tất kính, sùng bái không thôi.
Còn về Lục Bạch được bọn họ vây quanh ở trung tâm, một thân tây trang màu đen đơn giản, cắt may cẩn thận làm cậu thoạt nhìn thon dài mà đĩnh bạt, bả vai cùng vòng eo hơi mảnh khảnh, không lộ ra vẻ đơn bạc, ngược lại cứng cỏi giống như tùng trúc.
Nhưng càng thêm lóa mắt, chính là gương mặt của Lục Bạch. Dưới nét nhiệt liệt tuấn mỹ mà lại tươi sáng như vậy, vẻ thanh tú của Vu Chúc đến cơ hội để so sánh cũng đều không xứng có được.