Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 177

Trong lòng Lục Lộc tràn đầy đều là muốn lấy được quyển sổ nhật ký chứa đựng hành vi phạm tội mà Lục Bạch lên án Địch Tuấn Thanh, hoàn toàn không có nghĩ tới, mỗi một chữ bên trong, trước nay đều không phải những từ ngữ chỉ trích chửi bới hay là phát tiết, mà là những thương tổn Lục Bạch rõ ràng đã từng phải chịu qua.

Lục Bạch ngồi ở tầng cao nhất, đã năm phút. Người nên tới đều tới rồi, chỉ còn lại có vai chính cuối cùng.

Hệ thống: "Ngươi đang đợi Địch Tuấn Thanh?"

Lục Bạch: "Không phải, ta đang đợi Lục Lộc."

Lục Bạch nghĩ rõ ràng, dựa theo thái độ của người trong nhà Lục Bạch. Cậu lần này cho dù có thể thoát ra ngoài, chỉ sợ ở bệnh viện cũng sẽ không được tốt lắm. Người mẹ tốt kia của cậu chỉ sợ dễ như trở bàn tay muốn đem mạng của cậu bán đi để đổi thành một căn phòng lớn trong nhà như cũ.

Nghĩ vậy, lồng ngực có một cỗ buồn bực đắng ngắt dâng lên. Lục Bạch đè lại ngực, gian nan mở miệng thở hổn hển, trấn an nói "Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi."

Bước thứ hai Lục Bạch muốn làm, chính là thoát khỏi gia đình nguyên thân.

Cậu hiện tại đã 18 tuổi. Từ mặt phát luật mà nói, đã có biện pháp cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ. Mà trước mắt, cậu chỉ có cách thoát ly hoàn toàn gia đình nguyên thân, mới có thể tiếp tục thay chính mình tìm về công đạo. Nhưng trong pháp luật của Hoa Quốc về vấn đề gia đình này, trừ phi là thật sự thành ra nông nỗi không chết không ngừng, nếu không Lục Bạch muốn thoát ly là rất khó.

Cho nên Lục Bạch cần một kẻ não tàn trong đầu chỉ có tình yêu như Lục Lộc tới để đánh trận đầu trước.

Như vậy thời điểm từng bước một trải thảm đến phía sau cha mẹ Lục Bạch vì tiền bán con, cậu có thể thuận lợi thoát khỏi gia đình.

"Vậy, tiền thì phải làm sao?" Hệ thống nghĩ đến Lục Bạch hiện tại chỉ là một học sinh, thân thể này lại kiểu không có sở trường gì, cậu rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

"Rồi sẽ có biện pháp thôi." Đúng thật là thân thể này què chân, nhưng mà đơn giản làm công duy trì cuộc sống cũng không phải quá khó khăn. Chỉ là điều tương đối khó khăn duy nhất, chính là cậu đắc tội Địch Tuấn Thanh, chỉ sợ cái công việc này sẽ không dễ tìm. Nhưng mà như vậy thì sao chứ?

Đối với Lục Bạch mà nói, chỉ cần có thể từ trong ma quật chạy ra, hết thảy đều dễ làm.

Lục Bạch cùng hệ thống ở trong tâm trí nói chuyện, thời gian phảng phất trôi qua rất nhanh, nhưng mà đối với những người ở bên cạnh nghĩ cách muốn cứu viện Lục Bạch mà nói, đã sốt ruột tới cực điểm.

Thậm chí mỗi một giây đều làm cho bọn họ cảm thấy sống một ngày dài bằng một năm.

Vành mắt của một bác sĩ phụ trách cấp cứu đều đã đỏ lên.

Bộ dạng của Lục Bạch thật sự quá thảm.

Ngay từ đầu thời điểm đi theo xe cứu thương đến đây, tất cả mọi người bao gồm cả tài xế ở trong đều cảm thấy hơn phân nửa là chuyến đi này không công rồi.

Học sinh ở trường quý tộc, loại sự tình nhảy lầu này hơn phân nửa là thất tình, ở trường học bị giáo viên mắng, cùng phụ huynh trong nhà cãi nhau từ vấn đề lông gà vỏ tỏi, nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên mới trèo lên tầng thượng.

Bọn họ đi, cũng chỉ là để phòng ngừa việc bất trách.

Nhưng nháy mắt khi chân chính nhìn thấy Lục Bạch, tất cả bọn họ đều đã chấn kinh rồi.

Vết thương trên người cậu, cho dù là người trưởng thành kiên cường nhất đến lúc này chỉ sợ cũng phải đau ngất đi rồi. Nhưng cậu lại cố chấp ngồi ở trên sân thượng, không nói một câu, không nhìn một ai, như là đang tự hỏi thời gian nào nên nhảy xuống, cũng như là chờ đợi sau khi không còn sức mà tự mình rơi xuống.

Mùi máu tươi dày đặc, theo miệng vết thương trên người cậu chảy lan ra khe đá bên ngoài sân thương dưới thân cậu, khô cạn thành màu đỏ sậm khó coi.

"Bạn học, em bình tĩnh trước đã, cái chết không thay đổi được gì đâu." Một nữ cảnh sát ý đồ muốn tiếp cận Lục Bạch để thuyết phục cậu. Nhưng Lục Bạch chỉ quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt tuyệt vọng tới cực điểm lại làm tất cả những câu kế tiếp của cô đều bị nuốt trở vào, hóa thành một câu buột miệng thốt ra "Em đau không?"

Lục Bạch lắc đầu, ý bảo cô không cần lại đây. Sau đó liền buông tay xuống.

"Giáo viên đâu?" Cảm giác được cảm xúc của Lục Bạch không thích hợp, cảnh sát cùng bác sĩ cũng không biết trên người cậu từng phát sinh cái gì, chỉ có thể kêu giáo viên lại đây.

Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, thế nhưng tìm không thấy. Hiện tại là 5 giờ chiều, đã là thời gian tan học, cho nên các giáo viên trong trường đều đã tan tầm.

Nói cách khác, hiện tại, cho dù liên hệ được với lãnh đạo trường thì cũng không có một người biết tới Lục Bạch có thể lập tức tới đây.

Kế tiếp theo tới là các phóng viên, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng đều "lộp độp" một tiếng.

Bọn họ đều là người quen chạy tin tức, đương nhiên nhìn ra được những vết thương trên người Lục Bạch tuyệt đối không thể là ngoài ý muốn, căn bản chính là do người gây ra.

"Cái đó, bạn học, trước tiên đừng xúc động, cháu có cái gì khó nói thì chúng ta có thể tâm sự trước." Một cảnh sát tương đối có kinh nghiệm đi đến bên người Lục Bạch, mở miệng nhẹ giọng khuyên cậu.

Lục Bạch lại chỉ trả lời một câu "Trước đây cháu từng báo cảnh sát."

Một câu này, như là tiếng sấm dữ, tức khắc làm mọi người trên sân thượng đồng loạt đem tầm mắt dừng ở trên người các cảnh sát.

"Ngày 13 tháng 9 năm nay, lần đầu tiên cháu báo án. Nội dung báo án, nói về việc cháu tận mắt nhìn thấy bạn học bị bạo lực học đường. 30 phút sau, cảnh sát tới điều tra, tỏ vẻ không có vụ án, theo lời của bạn học thì đã giải hòa."

"Ngày 21 tháng 9 cùng năm, lần thứ hai báo án. Nội dung báo án, cháu bị bạo lực học đường. Toàn bộ sách vở bị xé nát, tiền tiêu vặt bị người khác trộm đi rồi ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh. Hai mươi phút sau cảnh sát tới điều tra, tỏ vẻ không có vụ án, theo lời của bạn học thì đã hòa giải." 

"Ngày 25 tháng 9 cùng năm, lần thứ ba báo án. Nội dung báo án, cháu bị bạo lực học đường. Bị nứt xương sườn, phần đầu chảy máu, não bị chấn động nhẹ. Hai mươi phút sau cảnh sát tới điều tra, tỏ vẻ không có vụ án, theo lời của bạn học thì đã giải hòa."

Đội trưởng cảnh sát đột nhiên nhận ra được thân phận của Lục Bạch.

Kỳ thật toàn bộ cảnh sát trong đồn đều có ấn tượng đối với vị học sinh là Lục Bạch này. Bởi vì non nửa năm này của bọn họ, ra ngoài điều tra vụ của Lục Bạch đã vượt quá hai mươi lần. Lục Bạch gần như lâu lâu lại bán án, nội dụng báo án đều là bạo lực học đường.

Bọn họ không phải nhìn không ra tình cảnh vô cùng gian nan của đứa nhỏ này, chính là không có cách nào.

Mấy vụ đánh nháo nhỏ lẻ trong trường học cấu không thành được án kiện hình sự. Huống chi mỗi lần Lục Bạch bị khi dễ đều là ở nơi không có camera theo dõi. Ngoại thương trên người cũng hoàn toàn không nghiêm trọng. Bọn họ dựa theo quy định dò hỏi mấy nhân chứng liên quan. Nhưng tất cả đều là trẻ vị thành niên, cần phải có sự đồng ý của người giám hộ mới có thể thẩm vấn.

Đám học sinh này không giàu thì cũng có địa vị, phu huynh mang theo một luật sư tới đây, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Thời gian dài, bọn họ không phải không muốn quản, mà là căn bản quản không được.

Dù sao pháp luật cũng không có một mức hình phạt nào là nhằm vào bạo lực học đường.

Không phải không muốn hỗ trợ, bọn họ thương mà không giúp gì được, chỉ có thể khuyên Lục Bạch chuyển trường.

Vốn dĩ cho rằng, sự tình cũng dần dần bình ổn, nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng thế nhưng đi đến một bước như hiện tại.

Nhưng Lục Bạch cả người là máu ngồi ở bên ngoài sân thượng, các cảnh sát đều đồng loạt sinh ra một loại cảm giác bất lực. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Lục Bạch nhảy xuống.

Cho nên, người đó đứng ra dò hỏi Lục Bạch "Cháu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Lục Bạch nhẹ nhàng nói một câu "Lấy cái chết minh oan nha!"

"........" Sáu chữ này, như búa tạ nện thật mạnh vào trong lòng mọi người. Làm trái tim của mỗi người nghe thấy đều treo ngược lên cao.

Lục Bạch đang nghiêm túc.

Nhưng đáng tiếc chính là, người tin tưởng Lục Bạch nghiêm túc, thế nhưng chỉ có bọn họ.

Cửa sân thượng truyền đến một tiếng cười nhạo. Lục Bạch quay đầu lại, quả nhiên, chỗ cửa nhiều thêm hai người.

"Ai để cho bọn họ đi lên?" Đội trưởng cảnh sát là người thứ nhất phản ứng lại.

"Người này là em trai ruột của Lục Bạch." Cảnh sát đem người đưa lên nhanh chóng trả lời.

Sau khi phát hiện tình huống của Lục Bạch không đúng, bên phía cảnh sát trước tiên liền đem cửa sân thượng lấp kín. Bạn học vây xem phía dưới cũng sớm bị đuổi hết đi rồi.

Cảnh sát cho rằng Lục Lộc là em trai, có thể khuyên bảo anh mình, mới để Lục Lộc đi lên. Nơi nào có thể nghĩ đến, Địch Tuấn Thanh người cùng đi lên với Lục Lộc lại chính là đầu sỏ gây tội hại Lục Bạch phải đi tới bước đường này.

Đội trưởng cảnh sát nhanh chóng kêu Lục Lộc tới phía trước "Cháu mau khuyên nhủ anh trai cháu."

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, câu đầu tiên Lục Lộc nói là "Anh, anh nhất định phải sống sót. Anh không có nghĩ tới à, nếu anh cứ như vậy mà chết, đối với bọn họ sẽ có bao nhiêu thương tổn?"

Hệ thống: "??? Mẹ nó tên này đầu óc có bệnh à?"

Lục Bạch: "Không chỉ đầu óc có bệnh, tính cách cũng ích kỷ tới cực điểm."

Một người một hệ thống, ở trong tâm trí đã đem Lục Lộc chửi đến to đầu. Nhưng những cảnh sát, bác sĩ cùng phóng viên xung quanh lại càng khiếp sợ hơn.

Bởi vì bọn họ nghe được câu nói của Lục Lộc một hồi, mới phản ứng lại, Lục Lộc nói "sẽ thương tổn bọn họ", thế nhưng là đem những thương tổn của Lục Bạch thành đầu sỏ gây tội như vậy.

Mẹ nó lời này chính là tiếng người sao?

Đội trưởng cảnh sát là người đầu tiên không nhìn nổi, muốn mở miệng đánh gãy. Nhưng Lục Lộc lại cường ngạnh muốn đem tất cả lời nói đều nói cho xong.

"Lục Bạch! Anh như vậy là quá ích kỷ. Cuộc sống của anh hạnh phúc, nhưng anh không thể yêu cầu gia đình của mọi người đều phải hạnh phúc giống như anh được!"

"Tính cách của mỗi người đều hình thành do thu được ảnh hưởng trong thời thơ ấu. Anh một mặt trách cứ bọn họ là người bạo lực học đường anh, nhưng anh không có nghĩ tới bọn họ vì cái gì lại bạo lực học đường sao?"

Nghĩ đến sau này Địch Tuấn Thanh ôm lấy y nói "Nai con, em là người ấm áp nhất mà tôi từng gặp", vánh mắt của Lục Lộc đều đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Bạch cũng khó có thể ngăn được mà nhiễm một tia hận ý.

"Đối với thanh thiếu niên cố chấp mà nói, phương thức nhằm vào người bạo lực tốt nhất, chính là dùng bạo lực chân chính đả kích lại."

"Bọn họ bất quá cũng chỉ là những đứa trẻ khát vọng tình yêu, muốn dùng phương thức này đạt được sự quan tâm cùng ấm áp của cha mẹ. Anh vì cái gì không thể rộng lượng một chút, tha thứ cho hắn. Ngược lại phải dùng đến phương thức cực đoạn như vậy hủy hoại cả đời bọn họ chứ?"

"Anh đã chết, xong hết mọi chuyện, nhưng mà anh có nghĩ tới không? Bọn họ khả năng sẽ bởi vì cái chết của anh mà nhiễm bóng ma tâm lý cả đời, cả đời này cũng sẽ không thể sống vui sướng nhẹ nhàng được."

"Em muốn cùng anh nói cái gì?" Lục Bạch nghẹn ngào giọng nói mở miệng hỏi.

"Em muốn nói, anh không thể không phụ trách cho cái chết của mình như vậy." Giờ khắc này, Lục Lộc cảm thấy chính mình quá đỗi vĩ đại, y phảng phất như đã trở thành đại thụ che trời, vì người yêu tương lai của mình, mở ra một mảnh trời trong căn bệnh hiện tại.

"Lục Bạch, anh chính là con quỷ ấu trĩ ích kỷ. Anh mơ tưởng dùng một cái mạng của anh, để hủy diệt tương lai của nhiều người như vậy!"

Ngữ khí của Lục Lộc chắc chắn, giữa những hàng chữ đúng lý hợp tình, trong nháy mắt phảng phất như đem tất cả mọi người đều tẩy não, làm cho bọn họ thật sự cảm thấy, Lục Bạch, mới chân chính là người gây hại.

"Đ*t mẹ nó cái loại rác rưởi này!" Hệ thống đã tức điên.

Lục Bạch thong thả ung dung an ủi nó "Tức giận nhiều sẽ trở thành kẻ ngốc đó."

Sau đó, Lục Bạch vẫn ngồi bất động như cũ, nói với Lục Lộc "Lời em nói giống như có đạo lý."

"Anh đúng thật không nên tự sát."

Lục Lộc thở ra một hơi, nhưng một câu kế tiếp của Lục Bạch lại làm trái tim của Lục Lộc lần thứ hai rơi tới đáy vực.

"Dùng một mạng của anh, đổi lấy một chút lương tâm bất an của bọn họ thật sự quá rẻ. Anh dù như thế nào cũng phải khiến bọn họ bị bắt vào ngục giam mới đủ trả lại những gì mà anh đã phải chịu."

Lục Bạch nhìn về phía cảnh sát bên cạnh, nói "Cháu nghĩ lần này cháu có chứng cứ." Lục Bạch gian nan lấy từ trong túi ra một cái búa đã dính máu.

"Thứ này, chỉ cần mua sắm, nhất định sẽ có lịch sử mua hàng. Trong trường học, có người mang theo vật phẩm vi phạm lệnh cấm, hơn nữa tạo thành thương tổn tàn tật không thể nghịch chuyển với cháu."

"Chú cảnh sát, chứng cứ lần này, vậy là đủ rồi nhỉ?"
Bình Luận (0)
Comment