Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 191

Cho nên Lục Bạch là đang tính toán để cho tên em trai đẻ hoang kia của Địch Tuấn Thanh trực tiếp cấp cho hậu viện của Địch gia thêm một phen lửa.

Địch Tuấn Thanh vẫn luôn tự xưng là người thừa kế của Địch gia, mẹ của hắn cũng thật sự lợi hại, cho dù cùng cha hắn sinh hoạt không hợp nhau, cũng có thể đem vị trí của Địch Tuấn Thanh cùng bản thân ngồi vững vàng bao lâu nay.

Nhưng mà người trong giới đều không phải kẻ ngu, loại lợi hại này từ một góc độ nào đó mà nói cũng là do cha của Địch Tuấn Thanh tán thành.

Dù sao, chỉ có khi ông ta hoàn toàn tán thành, mẹ của Địch Tuấn Thanh mới có thể đạt tới được sự khống chế hoàn toàn. Còn về việc cha của Địch Tuấn Thanh sở dĩ đáp ứng cũng là đang suy xét cho lợi ích của chính mình.

Hậu viện an ổn, sự nghiệp của ông ta mới có thể càng thêm thẳng đường. Ông ta cùng mẹ của Địch Tuấn Thanh là liên hôn gia tộc. Yêu hay không yêu cũng không tính là cái gì, thời khắc mấu chốt hai nhà có thể giúp đỡ lẫn nhau, điều đó mới là quan trọng nhất.

Bởi vậy, quyết định này của Lục Bạch, không khác gì với việc rút củi dưới đáy nồi. Cũng là phương pháp nhanh chóng nhất trước mắt.

Nhưng dù vậy, từ góc độ đạo đức mà nói, Lục Tây hoàn toàn không tán đồng.

Bởi vì Địch Tuấn Thanh dù có như thế nào, đứa bé mà Lục Bạch lợi dụng kia cũng chỉ là một đứa con hoang! Thậm chí còn là một đứa con hoang có dã tâm bừng bừng.

Lục Tây từng gặp qua đứa con hoang kia ở trong một cuộc tụ hội đặc biệt.

Hơi thở quê cha đất tổ trên người đứa con hoang kia còn chưa hoàn toàn được tẩy sạch, tham lam trong mắt cũng không thể che giấu hết.

Mà càng khiến Lục Tây cảm thấy buồn cười chính là, đứa con hoang dã tâm bừng bừng kia, toàn tâm toàn ý mong muốn đều là làm như thế nào để đồ vật trong tay Địch Tuấn Thanh biến thành của mình.

Ở trong tam quan của Lục Tây, con hoang sinh là chính là tội lỗi, đại biểu cho sự không chung thủy trong hôn nhân, càng là đại biểu cho sự vũ nhục đối với mẹ con chính thất.

Kẻ như vậy, ngày thường gã ngay cả lời cũng đều không muốn nhắc tới. Nhưng Lục Bạch cùng Lục Hoàn lại tính toán lợi dụng cậu ta tới để quấy nước đục Địch gia?

Thời điểm Lục Tây nghe được những lời này, trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ. Ở trong ấn tượng của gã, mặc kệ là Lục Bạch hay là Lục Hoàn đều là loại người vô cùng chính trực, gần như là khinh thường kiểu người âm mưu quỷ kế.

Cho dù là chuyện này của Lục Bạch, ở trong mắt Lục Tây lấy được bằng chứng là rất khó khăn, Lục Bạch cũng dựa theo phương pháp của chính mình tận dụng khả năng lấy cho được phương thức chính xác đạt được trợ giúp.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Lục Bạch, lại hoàn toàn không giống một học sinh, càng như là một thương nhân đa mưu túc trí. Tận dụng khả năng lợi dụng tất cả tài nguyên có thể lợi dụng để đem mặt hồ tĩnh lặng lăn lộn cho vẩn đục mãnh liệt, sau đó đứng ngoài thu lợi nhuận.

Giống như là.......một con chó tùy thời muốn lao tới đoạt đồ ăn.

Không phải sói, bởi vì cậu không có loại hung hiểm của sói, càng không phải hồ ly, bởi vì cậu không có loại âm ngoan thủ lạt nhưng vẫn ngăn nắp ưu nhã của hồ ly.

Chỉ là một con chó rừng núp ở chỗ tối muốn giở âm mưu quỷ kế, suy tư nhìn chằm chằm đồ ăn đã tới tay người khác với tâm tư âm u.

Lục Tây gần như trong nháy máy nhăn lại mày, chất vấn Lục Bạch một câu "Cậu làm như vậy không cảm thấy lương tâm có lỗi sao?"

Ở trong lòng Lục Tây, Lục Hoàn làm anh trai chưa từng dùng qua thủ đoạn thấp kém như vậy. Thậm chí năm đó, thời điểm có người dùng thủ đoạn cùng loại đối phó nhà gã, vẫn là Lục Hoàn tự tay ra trợ giúp gã.

Cho nên, nhất định là Lục Bạch có vấn đề.

Lục Tây vốn dĩ tới đây chính là đang nghẹn một hơi ở trong ngực. Chuyện Lục Bạch muốn lợi dụng đứa em trai hoang của Địch Tuấn Thanh càng là trực tiếp trở thành ngòi nổ cho quả bom trong lòng Lục Tây, gã dùng một loại ngữ khí gần như miệt thị nói với Lục Bạch "Cậu lúc trước nhìn còn giống một người đàn ông, không nghĩ tới cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân."

Lục Hoàn nhíu mày, còn chưa có mở miệng nói chuyện đã bị Lục Bạch đè lại tay.

"Anh là cảm thấy tôi làm như vậy không ổn sao?"

"Đương nhiên không ổn!" Lục Tây cười lạnh một tiếng "Lẽ phải sẽ luôn chiến thắng, cậu có thể ngủ đông chờ thời cơ. Mỗi người chúng tôi cũng đều sẽ nỗ lực trợ giúp cậu, để cậu không phải chịu thương tổn lần thứ hai."

"Cậu mới 18 tuổi, có rất nhiều thời gian chờ tìm được chứng cứ không phải sao? Ngay cả chết cậu cũng đều không sợ, cậu vì cái gì còn sẽ sợ hãi phải chờ đợi?"

"Gia đình.......Gia đình chân chính của cậu đã rất không xong rồi, cậu chẳng lẽ không phải nên so với những người khác đều càng thêm đề cao ý thức trách nhiệm của gia đình, chứ không phải là không kiêng nể gì dùng những thống khổ mà cậu đã từng phải chịu đi thương tổn người khác."

"Lục Bạch, sự ti tiện của cậu, vượt quá sức tưởng tượng của tôi!" Một câu cuối cùng, Lục Tây nói vô cùng kiên định, hơn nữa thêm cảnh phục trên người hắn, có trong nháy mắt như vậy, ngay cả luật sư cũng đều bừng tỉnh một chút.

Hệ thống tức giận phải mắng một câu "Cái tên ngu ngốc này không phải là bị Lục Lộc tẩy não rồi chứ? Mẹ nó cái này có khác gì đang đổ tội cho người bị hại?"

Nhưng Lục Bạch lại nhịn không được bật cười.

Câu nói này giống như cậu đã từng ở chỗ nào của Lục Lộc nghe được, nhưng là thuộc về trong trí nhớ của nguyên thân cũng có một đoạn cùng loại.

Nguyên thân bởi vì Lục Lộc sống lại mà xuất hiện ký ức trong nháy mắt mơ hồ cuối cùng cũng rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời.

Lục Bạch gần như dùng một tầm mắt không có nhiệt độ đánh giá Lục Tây một phen, rốt cuộc vẫn là nhịn không được cười.

"Hóa ra là anh. Trách không được quen mắt."

"Cái gì quen mắt?" Lục Tây khó hiểu.

Lục Bạch nhìn gương mặt gã, từng câu từng chữ hỏi gã "Hội sở ngày đó, anh vì cái gì không cứu tôi? Anh không phải cảnh sát sao?"

"Cái gì?" Lục Tây bị hỏi đến có chút mông lung.

Nhưng Lục Bạch lại hỏi lại một câu đơn giản hơn: "Lúc trước, phòng hội sở mà bọn chúng nói trong hồ sơ kia, đúng lúc ca trực của anh, có người báo án nói phòng hội sở này có người sử dụng thuốc vi phạm lệnh cấm."

"Sau khi anh tới, rõ ràng đã tra được phòng của bọn chúng, anh cũng thấy tôi bị bọn chúng giam ở tận cùng bên trong, quần áo bị lột một nửa không thể nói chuyện."

"Tôi thủ thế xin giúp đỡ, nhưng anh sau khi dạo qua phòng một vòng, kiểm tra đại khái đồ vật trên bàn, xác định không có gì bất thường anh liền rời đi luôn."

"Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy anh cũng không có kiểm tra trên người từng người có đúng không?"

"Cậu muốn nói cái gì?" Lục Tây bị câu nói miêu tả của Lục Bạch đánh thức ký ức, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.

"Cậu vì sao lại biết chuyện này?" Ngày đó chuyện ở trong phòng Lục Tây còn nhớ rất rõ ràng. Cùng ngày đó cũng xác định được một ít là đám nhị thế tổ trong trường học của Lục Bạch, nhưng mà Địch Tuấn Thanh cũng không có ở đấy. Hơn nữa lúc ấy Lục Bạch bị chặn hơn nửa gương mặt, gã cũng không biết người bị khi dễ rốt cuộc là ai, còn tưởng rằng là con hoang của nhà nào đó.

Lục Bạch quay đầu liếc mắt nhìn Lục Hoàn một cái "Hóa ra người anh dạy ra tới cũng có loại rác rưởi như này."

"Cậu nói cái gì?"

Lục Bạch tổn thương lợi hại, lại ngoài ý muốn lộ ra một mặt tàn nhẫn, ánh mắt khi cậu nhìn chằm chằm Lục Tây vô cùng tàn nhẫn, gần như mang theo tràn ngập hận ý.

Bị tầm mắt mãnh liệt như vậy nhìn chằm chằm, Lục Tây theo bản năng rùng mình một cái.

Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Sao lại thành thế này?"

Lục Bạch: "Hóa ra cái chết của Lục Bạch có liên quan tới người này. Chủ Thần mẹ nó đúng là đồ tiểu nhân. Vừa ác vừa độc."

"Có ý tứ gì?" Hệ thống không hiểu.

Lục Bạch bình phục được chút tâm tình, thấp giọng nói "Ta cùng học trưởng, thế giới này chỉ sợ không có cách nào mãi mãi ở bên nhau."

Hệ thống trực tiếp ngốc lăng "Cái này sao có thể!"

Lục Bạch cười lạnh một tiếng "Vừa ác vừa độc."

"Trong thế giới, Lục Lộc cõng trên lưng huyết hải thâm thù của anh trai cũng muốn cùng Địch Tuấn Thanh ở bên nhau. Vì thế hắn liền định cho ta một cục diện giống như thế."

"Hóa ra quyển nhật ký của Lục Bạch cùng ký ức của cậu ta đều có một phần nhỏ thiếu hụt. Cậu ta đến ký ức của cậu ta đều cho rằng bản thân là bị lột quần áo ở trong trường học rồi chụp lại ảnh."

"Nhưng thời điểm ta ở nhà Lục Lộc nhìn thấy những bức ảnh đó, trong lòng lại có một loại nghi hoặc nói không nên lời. Bởi vì một ít ảnh chụp trong đó thật sự quá giống như thật. Cho nên lúc trước thời điểm ta liên hệ với luật sư, kêu luật sư lấy giúp ta ghi chép trò chuyện. Trong đó có hai cuộc gọi là nhật ký không có ghi lại."

"Cái thứ nhất là thời gian báo án ngày chụp được những tấm ảnh đó. Hai giờ chiều, nhưng thời điểm viết nhật ký, thời gian rõ ràng là đêm khuya. Vì cái gì sẽ có khác biệt về mốc thời gian như này?"

"Tiếp theo là ký ức, ký ức về ngày khuất nhục đó rất mơ hồ, từng đoạn từng đoạn đều là chô trống, chỉ có tuyệt vọng nói không nên lời vẫn luôn bao phủ. Ta vốn dĩ cho rằng là nguyên thân đã chịu kích thích, cho nên vì bảo hộ chính mình đầu óc mới tự động quên đi."

"Nhưng nghe được câu chất vấn của Lục Tây, ta mới phản ứng lại, cũng chưa chắc là quên đi, nói không chừng là dùng thuốc."

"Ý của ngươi là.......Lục Bạch báo án, Lục Tây đi nhưng không quản?"

"Đúng! Bởi vì Lục Tây lúc ấy cho rằng, Lục Bạch là con hoang trong nhà của một người nào đó."

"Hắn cho rằng, con hoang sinh ra chính là tội lỗi, mặc kệ hắn làm hay là không làm, đều nên biến mất khỏi thế giới này. Con trong giá thú vĩnh viễn trong sạch."

"Nhưng cái này cũng không chuẩn xác. Người chân chính có tội là tên khốn không thể trung thành với hôn nhân của mình. Một đứa trẻ trước khi sinh ra còn có thể lựa chọn cha mẹ cho mình sao?"

"Ai cũng không phải người cuồng chịu ngược, ai không hi vọng mình được sinh ra dưới sự chờ mong của tất cả mọi người chứ?"

"Lục Tây làm một cảnh sát, lại ở loại thời điểm như vậy từ bỏ Lục Bạch đang chờ đợi hắn cứu vớt. Hắn là nguyên nhân cuối cùng khiến Lục Bạch lựa chọn tự sát."

"Lục Bạch học tập có lẽ không được tốt, nhưng cậu ấy cũng không phải người ngu xuẩn, cậu ấy sao có thể không phát hiện được thân thế của chính mình? Chỉ là không muốn theo đuổi đến cùng mà thôi. Mà cậu ấy hy vọng tương lai có thể trở thành cảnh sát, đối với cảnh sát có sự kính sợ cùng ỷ lại vô cùng tự nhiên. Nhưng Lục Tây bởi vì thành kiến đối với con hoang liền đối xử với cậu ấy hờ hững chính là lần bỏ rơi thứ hai đối với Lục Bạch."

"Không lẽ ngươi định nói......."Giọng nói của hệ thống cũng không tự chủ được mà run rẩy theo "Không lẽ ngươi định nói, Lục Bạch nghe thấy được cuộc nói chuyện của Lục Tây cùng những người đó cho nên mới hoàn toàn tuyệt vọng với chính mình đấy chứ?"

"Bằng không thì sao? Cậu ấy kiên cường như vậy, nếu không phải bị người nhà cùng mộng tưởng đột nhiên vứt bỏ, thì cái gì sẽ làm cậu ấy sa ngã mà buông bỏ phản kháng với dược vật?"

"Còn có, vì cái gì thời điểm cậu ấy lựa chọn nhảy xuống ở đài truyền hình sẽ là ngày 31 tháng 7?"

"Ngày đó có ngụ ỳ gì sao?"

"Có, đại thiếu gia Lục gia, chính là ngày này được sinh ra đời! Vốn dĩ Lục Bạch bởi vì tác dụng của thuốc nên quên mất chuyện đã phát sinh ngày đó, nhưng mà trong tiềm thức lại vẫn tồn tại oán hận như cũ, cho nên cậu ấy đã dùng cái chết của bản thân để minh oan."

"Không chỉ với Địch Tuấn Thanh, còn có toàn bộ Lục gia!"

Nơi thân thể của Lục Bạch phảng phất trong nháy mắt từ trong xương cốt phóng xuất ra một tia than khóc. Oan khuất mãnh liệt ở trong nháy mắt hướng tới toàn bộ thân thể Lục Bạch đều tạo ra chấn động vô cùng mãnh liệt.

Cả người Lục Bạch thình lĩnh đều run rẩy, Lục Hoàn bên cạnh lập tức ôm lấy cậu, lại bị cậu hung hăng mà đẩy ra.

"Đừng chạm vào em!" Giọng nói của Lục Bạch gần như gào rống.

Mà miệng cống ký ức hai đời bị đóng kín của nguyên thân cũng trong nháy mắt này mở ra phóng thích. Ký ức khi Chủ Thần lợi dụng chút thời gian Lục Lộc trọng sinh để phong tỏa của Lục Bạch cũng theo đó mà đến.

Hóa ra ở ngay buổi sáng cùng ngày bị hạ thuốc, Lục Bạch đã biết được thân thế chân chính của chính mình.

Cậu biết, bản thân là con hoang của nhà chính Lục gia.
Bình Luận (0)
Comment