Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 218

Hạ Cẩm Thiên cũng không phản kháng, còn thuận thế đặt tay lên trên eo của Lục Bạch.

Lục Bạch hơi hơi nâng người lên nhìn anh.

Dưới ánh đèn nhìn người đẹp vốn dĩ liền sẽ nhiều thêm một tầng hào quang, Lục Bạch yêu Hạ Cẩm Thiên như vậy, ánh hào quang này tự nhiên càng thêm nồng đậm. Huống hồ Hạ Cẩm Thiên vốn dĩ chính là có bề ngoài tốt, chỉ là khí thế trên người anh quá mạnh mẽ cho nên rất nhiều người chỉ dám cảm thán một câu ở trong lòng, còn bên ngoài lại không dám lỗ mãng.

Nhưng Lục Bạch dám, cậu không sợ khí thế của Hạ Cẩm Thiên, càng không sợ đem lời trong lòng nói ra với Hạ Cẩm Thiên.

Bởi vì Lục Bạch biết, học trưởng của cậu hy vọng cậu sống tự do, sống thoải mái.

Lục Bạch cúi đầu thử hôn Hạ Cẩm Thiên.

Không phải lần đầu tiên hôn sâu, nhưng nụ hôn của Lục Bạch tựa như tâm tư mà cậu cất giấu, vừa mềm lại vừa thuận theo, còn mang theo một chút ngây ngô nói không nên lời.

Ngây thơ như vậy, luôn có thể dễ như trở bàn tay câu dẫn khiến cho Hạ Cẩm Thiên mất khống chế, muốn đảo khách thành chủ.

Vì thế, chờ sau khi nụ hôn kết thúc, vị trí của Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đã đổi chỗ một chút. Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên, đột nhiên có loại cảm giác khẩn trương đến không thở nổi.

Loại tình huống bị người cao cao tại thượng đánh giá này, Lục Bạch từng trải qua rất nhiều lần. Ở trong nhận thức của cậu, những sắc mặt đó đều cực kỳ ác liệt làm người ta vô cùng chán ghét.

Nhưng Hạ Cẩm Thiên lại hoàn toàn bất đồng, không chỉ không có bất cứ cảm giác áp bách nào, hơn nữa ánh mắt ấm áp của anh còn mang tới cho Lục Bạch loại cảm giác không chân thật như bản thân đang hãm sâu ở trong mộng.

Hạ Cẩm Thiên thấy cậu đột nhiên ngây người, lại cúi đầu hôn hôn "Có sợ hãi không?"

Anh lo lắng Lục Bạch sẽ có suy nghĩ không tốt.

Lục Bạch lắc đầu, ôm lấy cổ của Hạ Cẩm Thiên, ngẩng đầu cọ cọ sườn mặt anh.

"Em sẽ không sợ hãi. Bởi vì là học trưởng nha!"

Cho nên cho dù là tư thế giống nhau, cảnh tượng giống nhau, cho dù Hạ Cẩm Thiên cùng cậu sắm vai nhân vật, trở lại hiện trường cậu bị bắt dạy dỗ lúc trước, Lục Bạch cũng sẽ không có bất cứ bóng ma tâm lý nào.

Bởi vì cậu rõ ràng biết được, học trưởng của cậu từ trước đến nay đều sẽ không làm thương tổn cậu. Mặc kệ ở nơi nào, vì cái gì, tính toán làm cái gì, Hạ Cẩm Thiên vĩnh viễn sẽ không thương tổn cậu.

Lục Bạch toàn tâm tín nhiệm ngoan đến muốn mạng như vậy, Hạ Cẩm Thiên trong nháy mắt đem bộ dạng hiện tại của cậu cùng bộ dạng đứa nhỏ năm đó an tĩnh ngồi bên người anh nghe anh kể chuyện cổ tích khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bạch dung nhập lại với nhau.

Phảng phất giống như đứa bé trong trí nhớ kia chưa từng thay đổi.

Hạ Cẩm Thiên giật mình, dứt khoát trở mình cẩn thận mà ôm Lục Bạch vào trong lòng, vỗ vỗ phía sau lưng cậu nói "Nghe em, chờ đến thời điểm kết hôn rồi nói sau!"

Người yêu gần trong gang tấc, dục vọng cùng chiếm hữu dục liền khó tránh khỏi sẽ theo tiếp xúc thân thể mà dần trở nên nồng nhiệt hơn. Nhưng Hạ Cẩm Thiên lại cảm thấy, anh vẫn là nên chờ Lục Bạch thêm một chút.

Bọn họ mới gặp lại, thậm chí ngay cả lễ đính hôn cũng đều mang theo mùi máu tanh không tốt lành, cho nên nhất định phải có một hôn lễ vừa ấm áp lại ngọt ngào mới làm tất cả trở nên trọn vẹn.

Cái này không phải mong muốn đơn thuần của Lục Bạch, mà là điều Hạ Cẩm Thiên toàn tâm toàn ý muốn thực hiện.

Tựa như trong quá khứ khi Lục Bạch lựa chọn làm mồi nhử cũng không hỏi tên anh, chỉ vì nếu có một ngày bại lộ thân phận sẽ không dưới tình huống không có cách nào tự khống chế chính mình mà nói ra tên của anh. Hạ Cẩm Thiên cũng đem Lục Bạch đặt ở trong lòng giống vậy, chặt chẽ mà nhớ kỹ bộ dạng chân thật nhất của cậu, mỗi một lần đối diện ngắn ngủi đều sẽ làm cho Lục Bạch biết, cậu không phải người khác, cậu chính là cậu.

Sờ sờ sống lưng của Lục Bạch, theo bả vai, Hạ Cẩm Thiên cúi đầu là có thể thấy được đường cong xương bướm phía sau của Lục Bạch. Bởi vì gầy yếu, ngược lại có vẻ cả người Lục Bạch đều phá lệ tinh tế.

"Lại nhìn cái gì?" Lục Bạch vùi đầu ở trong ngực Hạ Cẩm Thiên, thanh âm nói chuyện cũng có chút rầu rĩ, ngược lại có vẻ như là đang làm nũng.

Hạ Cẩm Thiên bị chính suy nghĩ của mình làm cho bật cười, một lát sau mới nhẹ nhàng mà nói "A Bạch, em vẫn là quá gầy, lại phải chăm thêm mới được!"

Lục Bạch lăn lộn một ngày, tinh lực khó tránh khỏi theo không kịp, thời điểm Hạ Cẩm Thiên nói nửa câu đầu cậu còn "ừ" một tiếng, muốn đáp ứng nói sẽ tĩnh dưỡng thật tốt. Nhưng nửa câu sau chưa nói xong đã ngủ mất.

Hạ Cẩm Thiên giúp cậu đắp kỹ chăn, duỗi tay tắt đèn rồi cũng đi theo cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Cẩm Thiên theo lệ thường dậy đi làm, ngoài ý muốn phát hiện Lục Bạch cũng xoa xoa đôi mắt ngồi dậy.

"Sớm như vậy đã muốn đến công ty?" Hạ Cẩm Thiên vô cùng kinh ngạc.

Lục Bạch còn đang mơ hồ, theo bản năng lắc lắc đầu "Em muốn đi chạy bộ buổi sáng."

"Sao đột nhiên lại muốn chạy bộ? Bác sĩ kiến nghị sao?" Hạ Cẩm Thiên thấy có chút kỳ quái, mấy ngày trước anh mới cùng Lục Bạch đi tái khám, anh nhớ rõ bác sĩ cũng chưa nói cái gì mà!

Lục Bạch còn ngủ chưa tỉnh, mơ hồ giải thích một câu "Không phải, là chính em muốn đi."

"Sáng sớm trời lạnh đừng lăn lộn, nghe lời." Gió mùa đông là độc nhất, lại là sáng sớm, Hạ Cẩm Thiên không muốn Lục Bạch đi ra ngoài lăn lộn một vòng rồi lại cảm mạo.

Nhưng Lục Bạch lại nghiêng đầu nhìn anh, chậm rì rì nói một câu "Vậy lỡ đâu thể lực của em không tốt thì phải làm sao?"

"Có liên quan gì? Thân thể em vốn dĩ yếu, thể lực thiếu chút nữa cũng không quan trọng." Hạ Cẩm Thiên nghĩ đến bộ dạng Lục Bạch ngày thường làm việc như sấm rền gió cuốn, nhịn không được lại trêu cậu một câu "Mà cho dù em một chút sức lực cũng không có thì cũng có thể tay không giữ kẻ bắt cóc. Sức bật tốt là được. Con người ai cũng có sở trường sở đoản."

Lục Bạch không mở nổi được mắt, ý chí cũng không đủ kiên định nhưng vẫn nỗ lực phản bác "Là đàn ông như thế nào có thể không được? Em muốn đi chạy bộ."

Hạ Cẩm Thiên cân nhắc một chút những lời này, liên tưởng đến nội dung đêm qua hai người thảo luận, tức khắc hiểu rõ tính toán của Lục Bạch, nhịn không được bật cười hôn hôn Lục Bạch, cảm thán nói "A Bạch em sao lại có thể đáng yêu như vậy?"

Lục Bạch bị hôn càng thêm mê man, theo bản năng cọ vào trong lòng Hạ Cẩm Thiên. Loại thời điểm vi diệu như sáng sớm này dễ dàng để lau súng cướp cò nhất.

Nếu đặt ở ngày thường, Hạ Cẩm Thiên nhất định phải làm cho hai người bình tĩnh lại. Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân Lục Bạch hôm nay phá lệ đáng yêu hay không, chính bản thân Hạ Cẩm Thiên cũng có điểm mất khống chế theo.

Vì thế thời điểm anh phản ứng lại, đã cùng Lục Bạch chui ở trong chăn.

Lục Bạch ngây ngô, nhìn động tác lớn mật nhưng số lần thực tiễn bằng không. Hơn nữa ôm cậu chính là học trưởng mà cậu thích nhất, gần như Hạ Cẩm Thiên ở bên tai cậu hôn hôn một cái, Lục Bạch liền mông lung.

Tư tưởng giống như người khổng lồ ầm ầm đổ sập, chờ thời điểm phản ứng lại, thân thể cùng sinh lý đã song song mà tước vũ khí đầu hàng.

Hạ Cẩm Thiên đem người từ trong chăn vớt ra ngoài, hôn hôn, cười hỏi "Còn muốn chạy bộ không?"

"........" Hơi thở của Lục Bạch còn chưa có ổn định, khiếp sợ phát hiện thể lực của bản thân và Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn kém xa nhau. Cho dù chạy bộ cũng không có chỗ dùng.

Dù sao cậu còn chưa có bắt đầu động đã liền mệt mỏi. Mà Hạ Cẩm Thiên vẫn như cũ thần thái sáng láng.

Chênh lệch quá mức cách xa, Lục Bạch lựa chọn sa ngã, cá mặn tại chỗ.

Hạ Cẩm Thiên giúp cậu chèn chăn cho cẩn thận, vốn dĩ muốn giúp Lục Bạch tắm rửa một cái, nhưng thấy bộ dạng nhắm mắt liền ngủ của Lục Bạch, quyết định vẫn là lặng lẽ rời đi trước.

Chính là thời điểm xuống lầu vẫn dặn dò quản gia nhiều thêm một tiếng, nếu Lục Bạch không dậy được cũng đừng kêu cậu. Để cậu ngủ nhiều một chút. Bên phía công ty anh sẽ xin nghỉ với bố giúp Lục Bạch.

Quản gia trực tiếp đồng ý, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ hỏi nhiều thêm một câu, là thân thể không thoải mái sao?

"Thật ra không có." Như là nghĩ đến chuyện tốt gì đó, trên mặt Hạ Cẩm Thiên khó được lúc lộ ra ý cười rõ ràng "Để cho em ấy ngủ một chút là được."

Nói xong, Hạ Cẩm Thiên ăn cơm sáng rồi ra khỏi nhà.

Chờ một lát sau, vợ chồng Hạ phu nhân cũng rời giường ăn cơm rồi ra cửa đi làm.

Ngoài ý muốn không thấy hai đứa nhỏ trên bàn cơm, Hạ phu nhân khó tránh khỏi hỏi nhiều một câu, nghe nói Hạ Cẩm Thiên đi sớm còn Lục Bạch chưa tỉnh ngủ cũng không có hỏi thêm nữa, chỉ là dặn dò quản gia xem thời gian không sai biệt lắm thì kêu Lục Bạch dậy ăn một chút gì đó, đừng có nhịn đói mà ngủ.

"Ngài yên tâm, tôi đã biết."

"Ừm, vậy chúng tôi cũng đi đây."

Hai vợ chồng hôm nay cũng có an bài riêng, rất nhanh cũng rời đi.

Chờ thời điểm Lục Bạch bị quản gia nhẹ giọng gọi dậy, đầu óc còn có chút trì trệ. Nhưng loại cảm giác thoải mái làm người hơi hơi nhũn ra lại cũng không tính là mỏi mệt này làm Lục Bạch hậu tri hậu giác phản ứng lại, cậu cùng Hạ Cẩm Thiên lúc sáng sớm ở trong phòng làm cái gì.

May mắn Hạ Cẩm Thiên trước khi đi đã thay đổi ga giường, trong phòng cũng không có hương vị ái muội. Nhưng nửa người dưới trần trụi dưới lớp chăn làm Lục Bạch trong nháy mắt không biết phải đáp lời quản gia như thế nào.

Việc tốt là quản gia không có ý tứ nhìn chằm chằm Lục Bạch rời giường, thấy cậu đáp lại cũng thuận thế đi xuống lầu.

Lục Bạch chờ quản gia đóng cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra. Lấy điện thoại trên đầu giường, quả nhiên có tin nhắn của Hạ Cẩm Thiên gửi tới.

[ Hôm nay mệt mỏi phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng miễn cưỡng, nghe lời.]

Tin nhắn vô cùng tri kỷ, nhưng Lục Bạch có loại cảm giác vi diệu như bị trêu chọc. Một lần nữa vùi đầu ở trong gối mềm, mặt trên còn lưu lại mùi hương trên người Hạ Cẩm Thiên.

Rõ ràng ngày thường mùi hương như vậy sẽ làm Lục Bạch cảm thấy vô cùng an toàn, nhưng hôm nay lại đột nhiên làm Lục Bạch mạc danh cảm thấy trên mặt nóng đến lợi hại.

Mím môi, Lục Bạch dứt khoát rời giường tính toán tắm rửa một cái, thay quần áo rồi nhanh chóng ra cửa.

Hạ Cẩm Thiên đã giúp cậu xin nghỉ với cha, cho nên Lục Bạch hôm nay không đi Hạ gia, mà là tính toán đi một chuyến đến phòng trưng bày mà mình đầu tư kia.

Qua năm chính là sinh nhật của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch có lễ vật muốn đưa cho anh. Nhưng mà còn phải tốn chút thời gian để chuẩn bị.

Trong lòng nghĩ chuyện này, Lục Bạch tiện tay chọn một bộ quần áo ra ngoài từ phòng để quần áo thay xong rồi đi xuống lầu. Kết quả phát hiện ánh mắt của quản gia khi nhìn mình có chút không bình thường.

"Làm sao vậy?" Lục Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, dường như không có gì không ổn.

Quản gia lắc đầu "Không có việc gì, chỉ là lần đầu tiên thấy cậu mặc như vậy, rất đẹp."

"Cảm ơn." Tâm tình của Lục Bạch không tồi, cùng quản gia một bên nói chuyện phiếm một bên ăn cơm, sau đó cũng đi ra cửa.

Lục Bạch cả buổi chiều đều chui ở phòng vẽ tranh, chờ đến giờ cơm tối mới trở về, cùng Hạ Cẩm Thiên chân trước chân sau vào cửa.

Hạ phu nhân thấy Hạ Cẩm Thiên trước, nhanh chóng bảo anh đi lên thay quần áo còn xuống dưới ăn cơm. Mặt sau lại thấy Lục Bạch vào cửa, cũng sửng sốt một chút.

"Là con mặc không được đẹp sao?" Bởi vì không đi công ty cho nên Lục Bạch không có mặc chính trang. Kết quả bị Hạ phu nhân cùng quản gia nhìn chằm chằm như vậy, tức khắc cũng có chút ngốc.

"Không có, không có, mặc rất đẹp! Mau đi thay quần áo, sau đó xuống dưới ăn cơm!" Hạ phu nhân đẩy đẩy Lục Bạch lên trên lầu.

Lục Bạch đi lên, mơ hồ nghe thấy Hạ phu nhân nói với cha Hạ "Vợ chồng son đúng là tình cảm tốt."

Cho nên rốt cuộc là làm sao vậy?

Trong đầu Lục Bạch đều là dấu chấm hỏi, mà nghi hoặc này thẳng đến sau khi vào trong phòng ngủ thấy Hạ Cẩm Thiên mới được giải đáp.

Hạ Cẩm Thiên kinh ngạc đánh giá Lục Bạch, sau đó nhịn không được bật cười, nói "Cái này không phải là quần áo lúc học đại học của anh sao? Từ chỗ nào nhảy ra vậy?"

"........" Lục Bạch trì độn nhìn thoáng qua gương trong phòng để quần áo. Áo sơ mi màu lạnh, quần jean thẳng thớn, còn có áo khoác nhưng ngắn gọn bên ngoài, đích đích xác xác là đồ Hạ Cẩm Thiên thời đại học từng mặc.

Chỉ là sáng sớm sắc đẹp mê hoặc người làm Lục Bạch nhìn nhầm quần áo của Hạ Cẩm Thiên thành của mình. Trọng điểm là, Lục Bạch thế nhưng suốt một ngày đều không có phát hiện, thậm chí đến trưởng bối trong nhà đều thấy rõ.

Lục Bạch đem đầu dựa ở trên vai Hạ Cẩm Thiên, suy sụp nói "Học trưởng, nếu không chúng ta trễ chút rồi xuống ăn cơm nha!"
Bình Luận (0)
Comment