Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 35


Lục Diễm và Lục Can đồng thời kinh sợ, rốt cuộc bọn họ cũng nhớ được, chính là lý do này.
Từ khi Lục Bạch trở lại Lục gia, cũng chỉ chạy theo phía sau hai người bọn họ.

Sự nhiệt tình, khát vọng của Lục Bạch đều chỉ thể hiện trước mặt bọn họ.
Về phần những người khác......
Từ đầu tới cuối, Lục Bạch chưa từng lấy lòng Lục Du, mỗi lần đều tránh mặt Lục Quỳnh, không muốn nói chuyện với Lục Quỳnh, càng chưa bao giờ chủ động đưa ra mong muốn liên hệ với cha mẹ.
Về phần những lời nói uy hiếp bọn họ đó, Lục Bạch cũng chỉ là nói miệng mà thôi, cũng không làm thật.

Thậm chí câu nói muốn vạch trần chân tướng trước mặt Lục Quỳnh cũng chỉ là đe dọa mà thôi.
Chỉ là đơn thuần lấy điều này làm lợi thế, làm người Lục gia không thể đến quấy rầy chính mình thôi.
Cho nên, từ đầu đến cuối, đều là bọn họ hiểu lầm.
Không, bọn họ không chỉ hiểu lầm, mà còn thương tổn Lục Bạch, thậm chí đoạn tuyệt tia khát vọng cuối cùng của Lục Bạch đối với người nhà.
Ánh sáng trong mắt Lục Bạch, là bọn họ tự tay dập tắt.

Thậm chí so với việc ngay từ đầu đã vứt bỏ Lục Bạch hoặc giống những người khác tính kế Lục Bạch, hai người bọn họ mới càng ngoan độc, càng lãnh huyết vô tình.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Lục Can hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì, mà Lục Diễm cũng giống vậy, dại ra tại chỗ, cảm thấy nửa đời trước của mình giống như một bộ hài kịch.
Cả nhà đều mang mặt nạ, chỉ có hắn cùng Lục Can là hai người bình thường, lại bị lừa gạt, chân tình thật cảm suy diễn tiết mục gia đình hòa thuận.
Rốt cuộc không rảnh lo cho Lục Diễm, Lục Can mê mang xoay người rời đi.

Chỉ ngắn ngủn một ngày một đêm, hắn đã chịu kích thích quá lớn, cần phải tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Hoặc là nói, hắn cấp bách phải tìm lý do để lừa chính mình, làm bản thân bình tĩnh lại.
Lục Diễm vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn nhìn chằm chằm Lục Bạch, có một vạn câu nói nghẹn trong lồng ngực, nhưng khi mở miệng lại không biết nói từ chỗ nào.
Lục Bạch nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập sự thương hại, "Lục Diễm, anh không phải không tìm thấy Lục Quỳnh sao?"
"Đúng vậy."
"Bây giờ anh đến công ty của đại ca nhìn xem đi!"
"Tại sao lại là công ty của anh ấy?"
Lục Bạch cũng không giải thích, khó có được dặn dò một câu, "Lái xe cẩn thận."
Sau đó liền xoay người lên lầu.
"Từ từ!" Lục Diễm còn muốn đuổi theo hỏi, nhưng lần này Hạ Cẩm Thiên ngăn lại, xong còn phân phó quản gia tiễn khách.
"Nếu anh còn có lương tâm, thật sự cảm thấy áy náy, về sau đừng lại đến quấy rầy em ấy.

Những chuyện ghê tởm Lục gia các người làm, còn chưa đủ nhiều sao?"

"Thực xin lỗi, tôi sẽ rời đi." Lục Diễm mờ mịt rời khỏi Hạ gia.

Hắn mơ màng hồ đồ lên xe, một chân dẫm ga, lại không biết mình nên đi đâu.
Sau khi Lục Bạch về phòng, vẫn luôn đứng ở sát cửa sổ nhìn hai anh em Lục gia rời đi, Hạ Cẩm Thiên gõ cửa tiến vào, từ sau lưng ôm lấy cậu.
"Đừng khóc." Giọng nói Hạ Cẩm Thiên trầm trầm vô cùng ôn nhu, ôm ấp cũng rất ấm áp.
Lục Bạch quay đầu cười, " Ngày chân tướng được phơi bày, vì sao tôi lại muốn khóc?"
"Lễ vật đã chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc có cơ hội đưa ra.

Đây là chuyện tốt mà."
"Ừ, là chuyện tốt.

Buổi tối bảo quản gia gia gia làm bữa tiệc lớn chúc mừng em." Hạ Cẩm Thiên duỗi tay che lại đôi mắt của Lục Bạch.
Thấy Lục Bạch không cự tuyệt, anh thật cẩn thận nói thêm một câu, "Không có việc gì, tôi không chê cười em, em có thể trộm khóc ở trong lòng mà."
"Lục Bạch, nơi này không phải Lục gia, cũng không phải Lục gia mà em từng lớn lên, em không cần phải chịu đựng như vậy.

Chúng ta đều thích em."
"......" Giọng nói Lục Bạch đột nhiên nghẹn ngào một chút.

Cậu kéo tay Hạ Cẩm Thiên xuống, đột nhiên quay đầu muốn nói chuyện, nhưng nước mắt lại ngoài ý muốn theo khóe mắt trượt xuống.

Lục Bạch lập tức cứng lại.
"Tôi......"
Hạ Cẩm Thiên nhanh hơn cậu, "Em không khóc." Hạ Cẩm Thiên ấn đầu Lục Bạch vào trong lồng ngực, " Lục Bạch của chúng ta chưa bao giờ khóc."
"Chỉ là đôi mắt của em khó chịu mà thôi."
Lục Bạch cắn môi, cuối cùng vẫn thấp giọng đáp ứng Hạ Cẩm Thiên một tiếng.
"Vâng."
Cuối cùng cậu vẫn không thể khống chế cảm xúc.
Dù sao, cả đời Lục Bạch đã luôn tìm kiếm một cái ôm ấm áp, hiện tại rốt cuộc đã tìm được, cũng nên hảo hảo mà khóc, phát tiết tất cả ủy khuất.
Cả buổi chiều, Hạ Cẩm Thiên yên lặng ngồi cạnh Lục Bạch.

Đến khi cậu ngủ, Hạ Cẩm Thiên cũng không rời đi, mà lau mặt cho Lục Bạch, đắp lên đôi mắt, bọc cậu vào trong chăn, rồi ôm ở trong ngực.
Đứa bé này vất vả lâu như vậy, thật sự quá mệt mỏi.

Hạ Cẩm Thiên chỉ hận chính mình không sớm gặp được Lục Bạch, như vậy có thể sớm ôm cậu, sưởi ấm khí lạnh quanh thân cậu.
Tỉnh ngủ mọi chuyện sẽ tốt thôi, về sau có tôi rồi.
- -----------------

Mà lúc này tâm tình Lục Diễm lại hoàn toàn tương phản với Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên một mảnh ấm áp.

Hắn đánh xe mờ mịt chạy trên quốc lộ, hoàn toàn không biết mình nên đi đường nào.
Đi một hồi lâu, hắn mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, theo bản năng dựa theo lời Lục Bạch, chạy đến cửa công ty của Lục Du.
Hắn cũng không biết vì sao chính mình sẽ làm theo, nhưng trong đầu có một giọng nói mách bảo hắn, nhất định phải tới xem, nếu không sẽ hối hận.
"Tôi tìm đại ca, các người không cần lên báo."
Lục Diễm là nhị thiếu gia Lục gia, tất nhiên sẽ không có người ngăn cản hắn.

Lục Diễm không để nhân viên báo trước, một mình đi lên văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất.
Lục Diễm nhớ rõ đại ca nói là tới mở họp, bảo bọn hắn đi tìm Lục Quỳnh trước, sau đó liền vội vàng rời khỏi nhà.

Cho nên hiện tại trong văn phòng tổng tài hẳn là không có ai.

Nhưng Lục Diễm vẫn theo bản năng nhẹ nhàng bước vào, như sợ quấy nhiễu ai đó.
Quả nhiên, tầng cao nhất không có người, ngay cả các bí thư ngày thường đều bận rộn tới tới lui lui cũng không có.
Cho nên, bọn họ thật sự là đi mở họp.

Lục Diễm nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, từ trong cánh cửa khép hờ ở văn phòng, một tiếng nức nở thật nhỏ truyền ra làm cả người Lục Diễm đều cứng lại.
Kế tiếp, là tiếng nước ướt át.
Lục Diễm ngừng thở, cẩn thận lắng nghe, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Bởi vì âm thanh này, hắn quá quen thuộc.

Là Lục Quỳnh.
Nếu Lục Du đã tìm được người rồi, tại sao không nói cho hắn và Lục Can?
Hắn biết rõ hai người bọn họ đã sắp hỏng mất, thậm chí Lục Can còn không quan tâm, muốn tới Hạ gia dò hỏi, vì cái gì mà hắn lại không nói trước cho bọn hắn?
Như đang cầm một chiếc hộp Pandora, Lục Diễm biết rõ nếu mở ra thì chỉ có thống khổ, nhưng hắn vẫn không khống chế được hành động của mình, nhẹ nhàng bước tới gần cửa văn phòng.
Lọt vào trong tầm mắt là quần áo đầy đất, còn có Lục Du cùng Lục Quỳnh đang dây dưa bên nhau.
"Lão nhị và lão tam về sau đều không cần em.

Lục Bạch lợi hại như vậy, ba mẹ khẳng định cũng sẽ không muốn em, cho nên hiện tại, em chỉ có đại ca, Tiểu Quỳnh, anh nghĩ em hẳn là phải chủ động chút."
Trong giọng nói của Lục Du trừ bỏ dụ dỗ chính là uy hiếp trần trụi.
Súc sinh! Phản ứng đầu tiên của Lục Diễm chính là muốn đi vào, cứu Lục Quỳnh.

Nhưng Lục Quỳnh mỉm cười hôn lấy Lục Du lại làm hắn ngây ngốc.
Mà kế tiếp, càng nhiều hình ảnh ái muội hơn, làm Lục Diễm phát hiện Lục Quỳnh cũng không phải bị uy hiếp.

Ngược lại là tình đầu ý hợp với Lục Du.
"Em chỉ có đại ca, đại ca đừng vứt bỏ em."
"Khi còn nhỏ nhị ca rất thô lỗ, tam ca cũng coi em là đứa trẻ.

Hiện tại bọn họ đã có em trai ruột, sẽ không bao giờ muốn em nữa.

Đại ca mau thương em đi!"
Lục Quỳnh mỗi một câu đều mang theo tiếng khóc nức nở, lại giống như đem hết toàn lực dụ hoặc anh trai là Lục Du.

Nhìn như đẩy ra, nhưng kỳ thật lại nơi chốn thuận theo, y ước gì Lục Du có thể dưỡng y một đời, để y tiếp tục leo lên vị trí cao hơn.
Cái gì mà thuần khiết, cái gì mà thiện lương, đều là lừa đảo cả.
Lục Quỳnh rõ ràng đã biết chân tướng, biết Lục Bạch phải thừa nhận thống khổ như thế nào, nhưng vì cẩm y ngọc thực, vẫn lựa chọn mất đi lương tâm.
Mà đại ca của hắn, vì tư dục của bản thân, cũng có thể tùy ý vứt bỏ Lục Bạch, thậm chí còn muốn giết chết cậu.
Về phần cha mẹ, nói vậy cũng là thích nghe ngóng.

Chỉ vì trong mắt bọn họ Lục Bạch cũng chỉ là rác rưởi.
Vậy còn hắn thì sao? Cha mẹ xem hắn là thứ gì?
Lục Can nữa? Có phải Lục Can cũng giống hắn hay không, sớm đã bị vứt bỏ, chỉ là quân cờ, dệt hoa trên gấm.
Buồn cười, thật sự quá buồn cười!
Lục Diễm một chân đá văng cánh cửa, nhìn Lục Quỳnh kinh hoảng thất thố trốn trong lòng Lục Du, mặt Lục Diễm tái nhợt cười thảm hai tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Lúc này, hắn khởi động xe, không quan tâm, giẫm mạnh chân ga.
Hắn đi rất nhanh, không nghĩ muốn đi đâu, chỉ nóng lòng muốn phát tiết sự đè nén trong lồng ngực.
Cho đến khi trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, hắn mới theo bản năng giẫm phanh lại.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Va chạm kịch liệt làm túi hơi an toàn bắn ra trong nháy mắt.
Từ mỗi một góc trên thân thể truyền đến cơn đau nhức.

Lục Diễm không kiềm được ho ra máu, trước khi ngất đi, hắn chỉ có một ý niệm, ngày đó Lục Bạch bị đâm, có phải cũng đau như vậy không.
Mà ở một nơi khác, Lục Can vừa về đến nhà cũng không được thanh tịnh.
Ba gương mặt quen thuộc xuất hiện trong phòng khách Lục gia.
Một người là luật sư mà Lục Du mời cho hắn, hai người khác là cảnh sát phụ trách án kiện của Lục Bạch.
"Chúng tôi tra được đầu mối mới của vụ án, phiền anh theo chúng tôi đi một chuyến." Thời gian dài như vậy, cuối cùng vị cảnh sát này cũng tìm được một manh mối rất nhỏ.
Là thời gian Lục Can đi xe trở về.
Dựa theo suy đoán về thời gian, Lục Can có thời gian gây án.

Tuy rằng vẫn không thể định tội Lục Can, nhưng lại có thể tiến hành thẩm vấn Lục Can một lần nữa.
Lục Can mờ mịt đi theo cảnh sát, luật sư cũng cùng lên xe cảnh sát với hắn.

Dọc đường đi, luật sư giao phong cùng cảnh sát, Lục Can nghe, đại khái hiểu được ý tứ của hắn.

Là ám chỉ chính mình không cần thừa nhận bất cứ điều gì, không cần nói nhiều, vụ án này, không phán định được, chỉ cần bọn họ không có chứng cứ xác thực.
Nhưng Lục Can lại cảm thấy rất mệt.
Có chứng cứ hay không thì sao? Sự tình thật sự là do hắn làm, mà hắn cũng bởi vì Lục Du dẫn đường mà thiếu chút nữa bóp chết Lục Bạch.
Mặc kệ có bao nhiêu nguyên nhân, đều không thể chối bỏ được sự thật hắn là đồ ngu xuẩn.

Hơn nữa là đồ ngu xuẩn bị cả nhà đùa giỡn.
Người duy nhất đối với hắn còn có thiện ý là Lục Bạch, lại bị hắn lần lượt tổn thương, cuối cùng hận hắn thấu xương.
Ngồi ở trong phòng thẩm vấn, nhìn cảnh sát trước mặt, Lục Can vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

Cảnh sát cũng không có cách nào.

"Ai, vụ án này cũng là......" Ngay lúc bọn họ muốn nói cái gì đó, lại có một cảnh sát từ bên ngoài tiến vào, nhìn Lục Can một cái, trong mắt tràn đầy đồng tình.
"Làm sao vậy?"
"Bên giao thông vừa nói mới phát sinh một vụ tai nạn giao thông, anh trai của vị này, chính là Lục nhị công tử, khả năng bị thương rất nặng."
Lục Can ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Cảnh sát nói tình huống.
"Anh ấy là từ đường Xuân Hòa đi tới đây đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thì ra là thế." Lục Can hiểu được.

Đó là đường đến công ty của Lục Du.

Lục Diễm ở công ty nhìn thấy cái gì mà chịu kích thích lớn như vậy, có thể nghĩ ra được.
Lục Du cùng Lục Quỳnh.
Thực tốt, thật là tốt quá.
Đều là báo ứng!
Tất cả đều là báo ứng!
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Lục Can ôm bụng cong lưng, gần như cười ra nước mắt.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng cười, lau mặt, mỏi mệt nói với mấy người cảnh sát.
"Các người đừng tốn công nữa.

Tôi nhận tội."
"Là tôi thiếu chút nữa giết chết Lục Bạch, thiếu chút nữa hại chết em trai ruột của mình."
Nhắm mắt, cuối cùng Lục Du cũng từ bỏ chống cự, hơn nữa thừa nhận mọi tội danh.
Thiếu nợ, nên trả.
Hai người bọn họ, Lục gia thiếu nợ Lục Bạch, đều phải trả..

Bình Luận (0)
Comment