Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 72

Dịch Văn Trác hoàn toàn rơi vào ma trảo của Từ Duệ.

Từ Duệ chuẩn bị hồi lâu, sau khi thu lưới tự nhiên cũng sẽ không dừng lại ở nơi này quá nhiều.

Anh ta cầm lấy điện thoại của Dịch Văn Trác, vô cùng tự nhiên dùng giọng điệu của Dịch Văn Trác gửi cho đoàn đội của hắn một tin nhắn thông báo giải tán và tiền hủy hợp đồng.

Đồng thời đăng nhập Weibo, đăng một bài viết làm sáng tỏ: [ Vô cùng xin lỗi, tôi không xứng làm thần tượng, từ hôm nay trở đi tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi giới giải trí.]

Bài viết này của Dịch Văn Trác, có thể nói là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Đặc biệt là theo sau đó phòng làm việc của Dịch Văn Trác đưa ra chứng cứ cho thấy hắn đã trực tiếp giải tán toàn bộ nhân viên trong đoàn đội, liền càng thêm nghiệm chứng tính chân thực về Weibo của Dịch Văn Trác.

Người này, xin lỗi không một chút chân thành thì cũng thôi đi. Hắn là thật sự muốn trốn chạy.

Tức khắc những fan còn nỗ lực kiềm chế phẫn nộ cũng đi theo hoàn toàn bạo phát.

[ Có ý tứ gì? Thần tượng không có đạo đức còn đề cập dẫn đường dư luận hại chết mạng người, chuyện lớn như vậy mà mày đều không định giải thích gì sao? ]

[ Ngoài miệng thì nói vĩnh viễn cùng fans yêu đương, sau lưng lén lút kết hôn thì cũng thôi, hiện tại chạy trốn có phải thật sự xem chúng tôi đều là bọn ngu đúng không? ]

[ Dịch Văn Trác mau cút ra đây! Mày không định trả lại số tiền mà tao đã tiêu ở trên người mày à? ]

Lời lên án cùng lúc càng nhiều, so với thời điểm hình tượng của Dịch Văn Trác sụp đổ sóng gió còn lớn hơn. Mà càng buồn cười chính là, các fan đang phẫn nộ đó, đến cả phương hướng để phát tiết cũng đều không có.

Dù sao ai có thể nghĩ đến, Dịch Văn Trác ngay cả với đoàn đội của chính mình cũng đều không nói lời nói thật. Đoàn đội chính là một bộ máy trống rỗng, thời điểm bị vứt bỏ mới phát hiện ra bản thân rốt cuộc đã đi theo một người dối trá như thế nào.

Mà hiện tại người đại diện của Dịch Văn Trác mới là người xui xẻo nhất, trong tay từng dẫn dắt một kẻ không ra gì như Dịch Văn Trác, về sau lại muốn mang nghệ sĩ để kéo tài nguyên đều không được rồi. Bởi vì Dịch Văn Trác vĩnh viễn chính là vết nhơ của anh ta.

Nhưng đối với công chúng mà nói, hành vi trốn chạy này của Dịch Văn Trác ngược lại vô cùng bình thường. Dù sao cái gì hắn cũng đều không giải thích được, trên đầu còn có gia tài kếch xù mà ông chồng cũ để lại. Nhìn số tiền, cũng đủ tiêu tới già.

Thậm chí có không ít người qua đường thấy fans của Dịch Văn Trác đáng thương, quay đầu khuyên bọn họ.

[ Ài, mấy người thương tâm thì có ích lợi gì? Người ta chạy trốn ra nước ngoài tầm hai ba năm liền có thể biến thành nhà giàu mới nổi hô mưa gọi gió. Tình cảm chân thành của mấy người tất cả cũng đều biến thành lãng phí.]

Còn có người bỡn cợt bổ thêm một câu: [ Nếu cứ nhất định phải thần tượng một người, không bằng thần tượng Lục Bạch kia kìa! Mấy người nhìn xem, kỹ thuật diễn của người ta tốt, lớn lên cũng đẹp hơn Dịch Văn Trác. Mấy người nói xem lúc trước chính mình nghĩ cái gì, không dưng tự nhiên đi bôi xấu Lục Bạch? ]

Một đám người trà trộn vào nơi đang chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc mà nói một câu như vậy, tức khắc giúp mặt các fan càng đau hơn.

Phải biết rằng, đại đa số bọn họ hai ngày trước còn đang ngồi bôi đen Lục Bạch. Những bình luận chửi rủa ngày ấy còn chưa có xóa, hiện tại phải đối mặt với hiện thực xấu hổ như vậy, rốt cuộc là địa ngục trần gian gì đây chứ?

Dưới sự dẫn đường như vậy của dư luận, dấu chấm hết của Dịch Văn Trác ở trên internet đã trở thành kết cục được định trước. Cơ hồ những người biết chuyện đều cam chịu sự thật việc Dịch Văn Trác chạy trốn, sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nhưng trên thực tế, Dịch Văn Trác chân chính lại đang ở trong nước, hơn nữa còn đang ở trong nhà của Từ Duệ.

Dịch Văn Trác sau khi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang bị trói ở trên giường trong tầng hầm. Giống y như đúc với cô gái ở trong vở kịch của Lục Bạch.

Mà TV cách đó không xa cũng đang chiếu lại tiết mục đó. Phía trước TV, Từ Duệ ngồi ở chỗ kia đưa lưng về phía Dịch Văn Trác, anh ta ngắm nghía Lục Bạch ở trong TV, như muốn đem cậu khắc vào trong xương tủy mình.

Loại biểu tình vừa hung ác lại khủng bố này làm Dịch Văn Trác khống chế không được mà run bần bật.

Nhưng ngay sau đó, một chiếc roi xé gió mà tới quất lên trên người hắn.

"Ai cho phép cậu sợ hãi?" Rõ ràng đang xem TV, nhưng Từ Duệ lại có thể nhận ra được Dịch Văn Trác đã tỉnh, hơn nữa bắt đầu sửa đúng lại hành vi sai lầm của hắn.

"Cậu chính là ánh trăng sáng trên trời cao bạch nguyệt quang, cậu là tồn tại sạch sẽ nhất trên thế gian này. Dũng khí của cậu nhiều hơn so với bất luận kẻ nào, mặc kệ là chịu bao nhiêu cực khổ cũng sẽ không lùi bước. Sợ hãi? Đây không phải thứ mà người như cậu nên có. Trừ phi là nhân tố mà thân thể không thể khống chế được."

"Từ Duệ, anh đang nói cái gì đấy hả? Tôi cảnh cáo anh, anh đây là giam cầm phi pháp!"

"Phải không? Vậy cậu cầu cứu đi!" Từ Duệ đem điện thoại đặt bên người Dịch Văn Trác "Tôi đã tắt tính năng gọi quốc tế của cậu, hiện tại chỉ có thể gọi điện thoại trong nước."

"Tìm đi, tôi cho cậu thời gian, chỉ cần cậu có thể tìm được bất cứ một người nào nguyện ý tới đây cứu cậu, tôi liền thả cậu đi, thế nào?"

"........" Thanh danh của Dịch Văn Trác đã thối nát, nơi nào còn tìm được người nguyện ý đắc tội với Từ Duệ cũng muốn cứu hắn ra chứ?

Nhưng chỉ do dự một giây, roi liền lần nữa quất xuống "Gọi điện thoại!"

"Sao cậu lại có thể chưa nếm thử đã từ bỏ? Lần trước cậu không phải như thế a! Không phải trăm phương ngàn kế cũng muốn từ trong tay tôi đào tẩu ra ngoài sao?"

"À, đúng rồi, người kia không phải cậu, đó là Lục Bạch."

"Từ Duệ, anh điên rồi, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Dịch Văn Trác đã sợ hãi tới cực điểm rồi.

Nhưng hắn không biết chính là, hắn càng sợ hãi, càng hoảng loạn, Từ Duệ liền càng xuống tay tàn nhẫn với hắn hơn.

Bởi vì Lục Bạch đã từng là con sói nhỏ kiêu ngạo khó thuần nhất trong tay Từ Duệ. Chịu đựng đủ loại trừng phạt còn đáng sợ hơn cả rút gân lột da, trải qua những lần phản bội cực kỳ tàn ác. Nhưng dù vậy, Lục Bạch cũng không có khuất phục, ngược lại ngủ đông 6 năm, sau khi trốn ra được thậm chí còn cắn ngược lại chủ nhân một ngụm.

Từ Duệ si mê hình tượng như vậy của Lục Bạch, cho nên anh ta vĩnh viễn sẽ không bỏ qua Dịch Văn Trác. Anh ta thậm chí còn muốn Dịch Văn Trác tạm thời trở thành thế thân của Lục Bạch.

Mặc dù Từ Duệ hiểu rõ, mọi chuyện trước mắt này đều là một tay Lục Bạch thúc đẩy. Cậu dựa vào vở kịch trên sân khấu để cho Dịch Văn Trác một ám chỉ, làm hắn trong cơn hoảng sợ lựa chọn chạy trốn. Sau đó liền rơi vào trong tay của anh ta.

Mà chính mình sau khi có được Dịch Văn Trác, tất nhiên là phải dạy dỗ lại hắn một phen cho ngoan ngoãn nghe lời. Liền không thể lập tức duỗi tay về phía Lục Bạch.

"Nhìn xem, Lục Bạch thông minh biết bao?" Giữ lấy gương mặt của Dịch Văn Trác, Từ Duệ đột nhiên cảm thấy bộ dạng mềm yếu như không có xương của người trước mặt vô cùng ghê tởm.

Anh ta bực bội khởi động cái nút trên giường, Dịch Văn Trác cũng theo đó mà kêu là thảm thiết.

Từ Duệ đứng nghe một hồi, xoay người đi lên lầu.

Anh ta đóng lại cửa tầng hầm, tùy ý nhốt Dịch Văn Trác lại đó.

Luôn có người phải vì lời nói dối của mình mà trả giá đại giới. Dịch Văn Trác tự nhận có chứng sợ hãi không gian hẹp, vậy Dịch Văn Trác nhất định phải đem chứng bệnh này chứng thực. Hiện tại hắn không có, thì Từ Duệ liền trợ giúp hắn.

Còn về chuyện có bệnh AIDS, Từ Duệ cũng không lo lắng. Bởi vì trước khi anh ta cùng Dịch Văn Trác lên giường, đã lặng lẽ tra qua tình huống thân thể của hắn. Nhưng chuyện Dịch Văn Trác đã từng lạm dụng tình dục, lại vẫn làm anh ta cảm thấy tựa như ăn phải phân.

Vì thế, Từ Duệ mặt không biểu tình lấy ra nút điều khiển, đem cấp bậc trừng phạt tăng lên một nấc.

Tiếng kêu la thảm thiết dưới tầng hầm tức khắc càng thêm thê lương.

Lúc này bên phía Lục Bạch, hệ thống cũng đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai.

"Tăng nữa, giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với ngươi lại tăng lên rồi, hiện tại đã tới 97."

"Làm sao bây giờ? Hắn sẽ không lập tức tới bắt ngươi đi chứ?"

"Sẽ không. Dịch Văn Trác còn ở trong tay hắn. Từ Duệ luôn luôn cẩn thận, hắn sẽ không để người khác tóm được nhược điểm phạm tội của mình. Cho nên khẳng định còn muốn phái người ra nước ngoài xóa sạch dấu vết hành tung của hắn."

"Hơn nữa Dịch Văn Trác không phải chạy trốn sao? Những suy đoán trên mạng thì tính là gì. Hắn sẽ cho ra thêm nhiều chứng cứ để khiến Dịch Văn Trác hoàn toàn biến mất khỏi internet."

"Giống như tình tiết mà ngươi an bài trong vở kịch kia phải không?"

"Đúng vậy! Đây chính là điều mà Từ Duệ đã tự mình dạy cho ta nha!" Năm đó trong tầng hầm của Từ Duệ, mỗi một đứa bé được mang về cuối cùng kết cục đều là như vậy.

Nếu Dịch Văn Trác thật sự là bạch nguyệt quang trắng tinh không tì vết, thì Lục Bạch cũng không tính toán để hắn chịu một kiếp này. Nhưng trên thực tế, làm người khởi xướng, trong tay đương nhiên cũng không sạch sẽ, dính mạng người, nhiễm máu tanh, còn dựa vào ăn chiếc bánh màn thầu dính máu người để duy trì thể hiện trước mặt người khác. Thậm chí còn muốn dùng tiền mua đứt mạng mình, đem Lục Bạch đẩy tới bên người Từ Duệ làm thế thân cả đời.

Rác rưởi giống như vậy, làm hắn hưởng thụ mấy ngày được Từ Duệ đặc biệt chiếu cố, coi như là chuộc tội.

Hệ thống khiếp sợ: "Cho nên ngươi để Dịch Văn Trác bị bắt là có mục đích khác?"

Lục Bạch: "Đương nhiên a! Vẫn là câu nói kia, chuyện lúc trước Từ Duệ cầm tù ta, hiện tại muốn tìm được chứng cứ là rất khó khăn. Mặc dù Phó Chiêu tìm được 19 đứa bé bị hại kia, trừ phi còn có người có thể đứng ra làm chứng, nếu không cùng chỉ có thể ở thế giằng co."

"Nhưng hiện tại đã khác. Dịch Văn Trác đang ở trong tay của hắn. Chỉ cần cơ hội thích hợp, đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, là có thể thuận lý thành chương kéo Từ Duệ xuống nước, tra rõ án oan năm đó."

Hệ thống trầm mặc không nói, nó đột nhiên hiểu ra Lục Bạch vì cái gì trăm phương ngàn kế cũng muốn làm cho Dịch Văn Trác và Từ Duệ ở bên nhau.

Mà đúng lúc này, tiếng gõ cửa đánh gãy cuộc đối thoại trong não bộ của hai người.

Người tiến vào ngoài ý muốn lại là Phó Chiêu.

"Chúc mừng." Phó Chiêu đem đồ trong tay đặt xuống mặt bàn trước mặt Lục Bạch. Là một chiếc bánh kem nhỏ vô cùng tinh xảo.

Xa xa đã có thể ngửi được hương vị thơm ngọt, khi vừa lôi ra liền thấy là một chiếc bánh kem mềm xốp nhẹ nhàng, nháy mắt có thể làm người tưởng tượng ra được tư vị ngọt ngào khi cho vào miệng nhấm nháp.

Lục Bạch nghiêng đầu nhìn nhìn, tựa hồ không hiểu được lý do vì sao Phó Chiêu làm vậy.

Phó Chiêu nhìn dáng vẻ của Lục Bạch liền nhịn không được thở dài, đem báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu đặt ở trước mắt "Tuột huyết áp, huyết áp thấp, còn từng mắc bệnh lao. Mang bánh kem cho em, một phần là để chúc mừng sân khấu của em đã thành công, một phần khác cũng là để cho em nhớ kỹ tình huống thân thể mình."

"Thời điểm tôi lên lầu có hỏi qua, sau khi em trở về vẫn luôn không kêu mang đồ ăn lên đúng không?"

"........" Lục Bạch á khẩu không trả lời được.

Phó Chiêu đối với cậu một chút biện pháp cũng không có, đơn giản tự mình kêu phòng phục vụ cho khách nấu cho Lục Bạch chút cháo cùng chén canh nhỏ, tính toán một hồi nhìn chằm chằm cậu ăn xong mới yên tâm.

Lục Bạch dựa vào trên sô pha nhìn Phó Chiêu bận rộn trong ngoài, đột nhiên có loại cảm giác hết sức quen thuộc. Cứ như trong nháy mắt, Lục Bạch phảng phất xuyên thấu qua gương mặt của Phó Chiêu, nhìn thấy người thế giới trước vào giây phút cuối cùng lôi kéo tay cậu đỏ con mắt nói kiếp sau còn muốn chiếu cố cậu Hạ Cẩm Thiên.

Nhưng rất nhanh, Lục Bạch liền đem suy nghĩ trong đầu quét sạch. Hạ Cẩm Thiên là người trong thế giới của quyển tiểu thuyết kia. Kiếp sau luân hồi cũng vẫn là ở vị diện đó.

Cậu lại coi Phó Chiêu như vậy, là không đúng. Cô phụ lòng tốt của Phó Chiêu đối với cậu, cũng có lỗi với Hạ Cẩm Thiên.

Lục Bạch cúi đầu, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Phó Chiêu thấy cậu sau một lúc lâu cũng không nói lời nào, giơ tay sờ sờ trán Lục Bạch "Không thoải mái sao?"

"Tôi không phát sốt. Phó tiên sinh không cần lo lắng." Ngữ khí Lục Bạch khó có lúc mềm mại.

Phó Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, đột nhiên nói "Đổi cách xưng hô được không? Phó tiên sinh nghe rất xa lạ."

Bàn tay của Phó Chiêu đặt trên trán Lục Bạch còn chưa có buông ra, Lục Bạch bị nhiệt độ cơ thể của anh vỗ về đến vô cùng thoải mái, dứt khoát nhằm mắt lại, hàm hồ hỏi "Cũng không thể kêu là "anh ơi" được......."

Thanh âm của Lục Bạch cắn thật nhẹ, như là lời nói thủ thỉ bên tai, trái tim Phó Chiêu tức khắc đập rất nhanh. Anh nhanh chóng cân nhắc một chút, cảm thấy cái xưng hô này kỳ thật cũng không ổn lắm.

Gọi lén lút thì không sao cả, nhưng ở trước mặt người khác thì lại có chút ái muội.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh nhớ tới trường học được ghi trong sơ yếu lý lịch của Lục Bạch. Nói đến cũng khéo, quê của bà ngoại Phó Chiêu cũng ở bên đấy. Thời điểm thân thể bà ngoại còn tốt, có trở về nơi đó trải nghiệm hai năm sinh hoạt điền viên mục ca.

Phó Chiêu đi theo bồi bà ngoại, cũng ở trường sơ trung của Lục Bạch học tập một năm. Đáng tiếc, anh rời đi mấy năm, Lục Bạch mới vào học.

Nghĩ như vậy, Phó Chiêu dứt khoát nói ra đoạn chuyện cũ này với Lục Bạch, sau đó đề nghị "Nếu không, em kêu tôi học trưởng đi."

Lục Bạch đột nhiên mở mắt ra, nhìn người đang ở bên cạnh mình là Phó Chiêu. Trong nháy mắt như vậy, Lục Bạch mới đột nhiên cảm thấy, ánh mắt khi Phó Chiêu nhìn cậu, cùng Hạ Cẩm Thiên lúc trước không có sai biệt.

Ẩn nhẫn, đau lòng, cùng thâm tình.

Lục Bạch kỳ thật, vẫn luôn đều hiểu rõ.
Bình Luận (0)
Comment