Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 103

Lệ Phần nhìn Sở Trần đứng yên tại chỗ với vẻ mặt ngượng ngùng, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái.

Hừ!

Trước giờ người này vẫn hay mặt dày, hôm nay cuối cùng cũng xấu hổ một lần nhỉ?

Ai kêu tối qua cậu ta... như vậy!

Không ra thể thống gì hết!

Đây chính là cái giả phải trả!

Lệ Phần vẫn còn chưa quên tính cách của mình, mở miệng giải thích với vẻ mặt đắc ý: "Hôm qua tôi và Lệ Nhiên cùng nhau làm việc, là cậu ta đã nói chuyện này với tôi. Ban đầu tôi còn không tin, nhưng nếu như Lệ Nhiên đã nói như vậy, tôi cũng muốn đưa cậu đi kiểm tra thử xem. Dù sao... sau khi mang thai không thể qua loa được. Đúng không hả? Em dâu?"

Sở Trần: "..."

Sở Trần không muốn đi khám cùng với Lệ Phần để bị bẽ mặt trước bác sĩ.

Cậu đang định giải thích thì lại đúng lúc đến lượt bị gọi vào.

Người máy nhỏ dẫn đường ở phía trước, Lệ Phần vui vẻ đẩy Sở Trần, bắt ép đưa người tới trước mặt bác sĩ.

Trong lòng Sở Trần khẽ động.

Cậu không tiếp tục từ chối, mà khẽ nở một nụ cười nói: "Anh đừng đẩy em, em tự mình đi được."

Nói xong, cậu chủ động đi theo người máy nhỏ.

Lệ Phần: "?"

Có phải cậu ta bình tĩnh quá mức rồi không?

Nhưng không sao, dù gì chờ lát nữa đối mặt với bác sĩ, người mất mặt chính là cậu ta.

Hai người đẩy cửa ra, lần lượt đi vào phòng khám của bác sĩ.

Bác sĩ ngẩng đầu lên liếc nhìn Sở Trần đang đi đầu tiên, vẻ mặt thản nhiên: "Vợ anh đâu? Tên là Sở Trần... Hửm? Con trai à?"

Bác sĩ nhìn tài liệu mới nhất được hiển thị trên vòng tay, trên mục giới tính ghi rõ là "nam", sau đó anh ta không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Một thằng đàn ông đến chỗ anh ta góp vui gì thế?

Sở Trần: "..."

Lệ Phần đi sát phía sau, đuôi mày đắc ý đến độ sắp vểnh lên tận trời rồi.

Anh mặt dày đi sang bên cạnh một bước, đừng bên cạnh Sở Trần rồi cười nói: "Xin chào bác sĩ, tôi là anh trai cậu ấy. Tối qua cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy có bầu rồi. Tôi dẫn cậu ấy tới để xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, làm kiểm tra thứ."

Bác sĩ nhìn về phía Lệ Phần.

Vẻ mặt Lệ Phần không hề thay đổi, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nhìn đi!

Anh đã phải trả một cái giá rất đắt để chỉnh Sở Trần đấy!

Nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ không thốt ra những lời như vậy, bây giờ lại thật sự nói ra!

Bác sĩ nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần vừa đánh chữ lên vòng tay, vừa thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi mang thai thật rồi. Tối qua tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, mong bác sĩ kiểm tra kỹ càng một chút cho tôi. Tôi cũng là lần đầu tiên, nên cần phải kiểm tra những gì?"

Nói xong, Sở Trần bình tĩnh đưa vòng tay cho bác sĩ xem.

Anh ta chỉ thấy bên trên viết: /Xin lỗi bác sĩ, đầu óc anh trai tôi hơi có vấn đề... Bởi vì anh ấy khá cố chấp, vẫn luôn kiên quyết cho rằng tôi mang bầu. Vì vậy tôi thật sự cũng hết cách, mới tới đây một chuyến cùng anh ấy. Bác sĩ, anh có thể diễn trò giúp tôi được không? Tiền kiểm tra không thành vấn đề, tôi sẽ tự chịu tất cả những thứ này./

Bác sĩ nhìn lướt qua, bỗng hiểu ra.

Sở Trần mỉm cười xin lỗi với anh ta.

Bởi do vị trí cộng thêm vòng tay của Sở Trần cài đặt phòng nhìn trộm, cho nên chỉ có bác sĩ mới nhìn được những chữ này.

Bác sĩ khẽ khụ một tiếng: "Vậy thì làm một cuộc kiểm tra trước đi."

"Được."

Sở Trần cầm tờ đơn đi làm kiểm tra, nhưng thật ra chỉ cưỡi ngựa xem hoa thôi. Chờ sau khi kiểm tra xong, cậu vừa mới bước từ bên trong ra, đã nghe thấy giọng nói cay nghiệt của Lệ Phần: "Sao rồi? Đã biết sai chưa? Sau này đối xử tốt với em trai tôi một chút, đừng không có việc gì lại làm ra những thứ kỳ kỳ quái quái kia nữa."

Sở Trần liếc nhìn Lệ Phần đầy ý tứ sâu xa.

Lệ Phần: "Sao thế?"

Sở Trần giơ đơn trong tay lên: "Nếu đã làm xong kiểm tra rồi, thì đi theo em gặp bác sĩ thôi."

"Được thôi."

Lệ Phần thờ ơ lên tiếng.

Hai người trở lại phòng khám của bác sĩ một lần nữa.

Sở Trần nháy mắt với bác sĩ: "Tôi đã hoàn tất kiểm tra, y tá bên kia nói rằng có thể trực tiếp đến xem kết quả. Làm phiền anh giúp tôi xem một chút."

Vị bác sĩ này cũng là một người dễ nói chuyện, thấy vậy lập tức hiểu ý của cậu.

Anh ta nhìn thoáng qua Lệ Phần đang đứng bên cạnh, mở vòng tay ra rồi giả bộ xem kết quả kiểm tra, sau đó mỉm cười thân thiết với Sở Trần: "Cậu thật sự đã mang thai, chồng của cậu đâu rồi? Sao không tới đây cùng cậu thế?"

Sở Trần trả lời: "Anh ấy đang bận một chút việc, cho nên anh trai đưa tôi tới."

"Ồ... Vậy mấy câu hỏi tiếp theo hơi riêng tư, mời anh trai cậu tránh đi một chút."

Bác sĩ nói.

Lệ Phần: "?"

Gì?

Chờ đã...

Sở Trần thật sự mang bầu rồi hả?

Không phải chứ?

Chẳng phải cậu ta là đàn ông sao?

Lệ Phần vừa nghe thấy câu nói phía trước của bác sĩ đã trực tiếp khờ ngang.

Anh đứng yên tại chỗ, mãi một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại. Trên mặt hơi ngơ ngác, lúc thì nhìn bác sĩ, lát lại nhìn Sở Trần. Cánh môi khẽ mấp máy nhưng lại nói không lên lời. Đôi mắt hơi mở ra trông cực kỳ đáng yêu.

Nếu không phải ở đây là nơi công cộng, hơn nữa bác sĩ cũng ở thì Sở Trần đã muốn hôn anh rồi.

Cậu khẽ cười một tiếng rồi kêu lên: "Anh trai?"

Lệ Phần tỉnh táo lại.

Sở Trần nói: "Bác sĩ kêu anh tránh đi một chút kìa."

Lệ Phần: "... À ờ."

Lúc đi ra khỏi phòng, Lệ Phần gần như đi một bước phải quay đầu ba lần.

Chờ đến khi cánh cửa phòng đã đóng chặt.

Sở Trần không khỏi giơ tay che miệng, nở một nụ cười: "Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ: "Không sao, nếu như có chút vấn đề thì tốt nhất vẫn nên kiểm tra sớm một chút. Loại bệnh này cũng không phải là bệnh vặt gì, đừng để chậm trễ."

"Anh ấy đã từng đi khám rồi, bây giờ đang uống thuốc. Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ xảy ra rối loạn tâm thần kiểu vậy. Nếu đã chắc chắn một việc gì đó thì sẽ không chịu sửa miệng. Chúng tôi cũng hết cách, dù sao vẫn là người thân nên chỉ có thể chiều theo thôi... Làm phiền anh hôm nay đã giúp đỡ, thật sự rất cám ơn anh."

Sở Trần nói hươu nói vượn với vẻ cực kỳ nghiêm trang.

Lúc Sở Trần trò chuyện cùng bác sĩ ở trong phòng, Lệ Phần đang cau mày, nghĩ thế nào cũng không ra.

Sao lại như thế...

Sao kết quả kiểm tra sẽ thật sự là có bầu cơ chứ?

Nhưng đầu óc anh coi như vẫn tốt, biết Sở Trần là đàn ông chắc chắn sẽ không mang bầu. Cho nên xác suất lớn nhất chính là không biết cậu đã thông đồng với bác sĩ từ lúc nào, hai người cùng nhau gạt anh.

Chậc!

Sở Trần thật sự có bản lĩnh này.

Lệ Phần càng nghĩ khuôn mặt càng đen.

Anh không nhịn được mà đăng nhập vào tinh võng, vẻ mặt lạnh lùng gọi Hổ Tử và Đoản tới.

Đầu tiên anh hỏi chuyện chính trước: "Chuyện tôi kêu hai người đi làm lúc trước như thế nào rồi?"

Đoản trả lời nói: "Đã gửi tài liệu cho Quý Thịnh rồi, nhưng giấu giếm hành vi anh dâu dạy dỗ nhà họ Sở lúc sau, gả cho sếp cũng như chuyện sức mạnh tinh thần của anh dâu có vấn đề khác thường, chỉ nói là bây giờ sức mạnh tinh thần của cậu ấy vẫn là B+. Những nội dung bị che giấu này sẽ không công bố với bên ngoài, chỉ có một vài người biết thôi. Anh dâu cũng không phải là người huênh hoang, cho nên sau này dù Quý Thịnh có đến gần Vọng Thành, sử dụng tinh võng điều tra tài liệu có liên quan, cũng không tìm được lỗi lầm của chúng ta."

"Ừ." Lệ Phần lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Hai người thấy từ đầu đến cuối Lệ Phần vẫn không hạ lệnh, lập tức đã biết hẳn là anh còn có chuyện muốn nói. Vì vậy họ vẫn chưa đi, mà lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lệ Phần lên tiếng: "Tôi có một người bạn..."

Hổ Tử: "..."

Đoản: "..."

Lệ Phần ngước mắt, thấy hai người họ tỏ ra cung kính, không lộ ra biểu cảm gì khác. Lúc này anh mới yên tâm tiếp tục nói: "Tôi có một người bạn, vợ của anh ta rất ham làm mấy trò kỳ lạ, lúc nào cũng sẽ nói ra mấy lời nói dối cực kỳ dễ phát hiện. Bạn tôi nên làm gì với loại tình huống này đây? Ý tôi là, anh ấy nên tiếp tục chung sống ra sao với vợ của mình?"

Hổ Tử mỉm cười rất chân thành, chọn cách nói khá ôn hòa: "Sếp, anh hỏi tôi câu này tôi cũng không biết được đâu, đến tận bây giờ tôi còn chưa có người yêu đây."

Sau đó anh ta lại trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Cụ thể là người kia nói dối như thế nào?"

Lệ Phần ngập ngừng rồi nói: "Chẳng hạn như, cậu ta là đàn ông nhưng lại nói mình mang thai rồi, còn có một vài chuyện lung tung lộn xộn khác nữa..."

"Chắc họ đang đùa với nhau thôi."

Vẻ mặt của Đoản bình tĩnh: "Loại tình huống này đều là tình thú giữa những cặp đôi yêu nhau. Tôi nghĩ bạn của anh cứ nên chiều theo vợ anh ấy một chút, dù sao cuộc sống hài hòa vẫn quan trọng nhất."

"... Vậy à?"

Vẻ mặt Lệ Phần như có điều suy tư.

"Được rồi. Hai người đi đi." Anh nói tiếp.

Hổ Tử và Đoản đáp lại một tiếng.

Lúc hai người họ rời đi còn đưa mắt nhìn nhau.

Một mình Lệ Phần ngồi chờ trong phòng làm việc một lát, đoán rằng lúc này chắc hẳn Sở Trần đã đi ra khỏi phòng khám, anh bèn thoát khỏi tinh võng.

Quả nhiên, Lệ Phần bên này vừa mới thoát khỏi tinh võng, đã nghe thấy tiếng động của cánh cửa trước mặt mở ra. Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Sở Trần, ánh mắt hơi di chuyển xuống phía dưới một chút. Trong lòng thầm nhủ rốt cuộc làm thế nào Sở Trần có thể nói ra câu đứa bé đạp cậu ta một cái mà không hề cảm thấy áp lực như vậy?

Sở Trần giả vờ không chú ý tới biểu cảm của Lệ Phần: "Anh trai, chúng ta đi thôi."

Lệ Phần: "... Ừ."

Lệ Phần lại nghĩ, thôi kệ đi, nếu Sở Trần đã thích thì mình cứ diễn cùng cậu ta vậy. Thật ra cũng chẳng có gì, dù sao Sở Trần cũng đã hao hết tâm huyết nhờ bác sĩ giúp mình.

Vậy phải đối xử với thai phụ như thế nào đây?

Lệ Phần đi theo sau Sở Trần, anh đi chậm hơn một chút, mở tinh võng ra tìm kiếm nội dụng cụ thể.

Phải chiều theo ý bà bầu, cẩn thận không được vấp chân, nhất là không thể bị ngã, phải...

Hai người họ vừa ra khỏi bệnh viện, Lệ Phần đã tỏ ra nắm chắc phần nào.

Lúc lên xe bay, Sở Trần nghiêng cơ thể, vốn dĩ cậu định quay đầu nhìn Lệ Phần, nhưng eo đã bị một đôi tay đột ngột đỡ lấy.

Sở Trần: "?"

Giọng nói mất kiên nhẫn của anh vang lên sau lưng: "Không phải mang thai à? Sao lên xe thôi mà bất cẩn như vậy? Cẩn thận bị sảy thai đấy."

Sở Trần: "..."

Sở Trần đứng yên tại chỗ, một tay đỡ thanh vịn, sau đó quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ.

Lệ Phần chột dạ: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Sở Trần nhìn chăm chú vào vành tai đỏ bừng của anh: "... Ồ."

Trên xe.

Lệ Phần không để ý tới Sở Trần, chợp mắt nghỉ ngơi.

Sở Trần liếc anh một cái rồi lại ngó thêm lần nữa, sau đó khẽ gọi: "Anh trai này."

Lệ Phần không mở mắt mà trực tiếp "ừ" một tiếng: "Sao thế?"

Sở Trần khẽ nói: "Nhiên Nhiên cũng thật là, ngay cả loại chuyện này cũng nói với anh, còn bắt anh phải đi một chuyến... Nhưng em cảm thấy, dù sao loại việc mang thai này là chuyện khá riêng tư giữa em và Nhiên Nhiên. Nhưng sau khi anh nghe nói tới chuyện này, còn có ý dẫn em đến bệnh viện kiểm tra... Có phải hơi đường đột hay không? Vừa rồi vị bác sĩ kia còn tưởng rằng anh là chồng em đấy."

Lệ Phần: "..."

Anh không đáp lại.

Bởi vì không biết chắc lời Sở Trần nói có ý gì.

Sở Trần khẽ cười một tiếng: "Vì vậy dọc đường đi, em cũng từng nghĩ, anh cố ý tới đây một chuyến..."

Cậu cố ý ngừng lại một chút.

Cậu ghé sát lại khiến người nọ bất giác cứng đờ người, sau đó nhỏ giọng nói: "Có phải là vì nhớ em hay không?"

Lệ Phần: "!"

Lệ Phần đột ngột đứng phắt dậy, vẻ mặt âm trầm trừng mắt với cậu.

Nhưng Sở Trần lại phớt lờ vẻ giận dữ của anh.

Khóe miệng cậu khẽ cong lên, ánh mắt long lanh ướt át, mặc dù cậu không làm gì cả nhưng trông rất dụ tình.

Cơ thể anh khẽ ngửa ra sau một chút, bờ vai Sở Trần dựa lên cửa sổ hai bên của xe bay, khẽ nghiêng đầu: "Sao thế? Anh đột nhiên đứng dậy là muốn làm gì em hả? Chiếc xe bay này là của tư nhân nên không có camera giám sát. Quả thật cho dù anh ở đây làm gì em thì cũng sẽ không ai phát hiện đâu, hơn nữa..."

Ngón tay cậu vươn ra, xẹt qua vạt áo của Lệ Phần: "Nghe nói, sau khi mang thai sẽ càng chặt hơn đấy."

Lệ Phần: "?"

Lệ Phần muốn nhảy xuống khỏi xe bay.

Ngay lập tức, ngay bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment