Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 131

Sở Trần nhìn ra rồi?

Em ấy đã đoán được chân tướng?

Ý thức được khả năng này, Lệ Phần cảm thấy cả người đều lạnh toát, như thể sắp phải xuống mồ liền luôn rồi.

Anh bị dọa đến mức miệng khô lưỡi khô, bối rối vô cùng, trong đầu trống rỗng, miệng lại theo bản năng phủ nhận: "Sao có thể chứ? Anh chính là Lệ Nhiên."

Như muốn chứng chính lời nói của mình, Lệ Phần còn cố ý bổ sung: "Anh trai trốn em còn không kịp, sao có thể thân mật với em như vậy được."

Sở Trần chớp chớp mắt.

Lệ Phần lại chột dạ, không dám đối diện với Sở Trần.

Anh quay đầu đi, lòng bàn tay dinh dính mồ hôi.

Lúc trước Lệ Phần vừa nhìn thấy Sở Trần đã nói rằng mình tuyệt đối không thích cậu. Khi ấy chém đinh chặt sắt, giờ nếu thẳng thắn thân phận chẳng phải là trực tiếp bại lộ mọi chuyện anh từng làm trước mặt Sở Trần hay sao?

Còn đâu thể diện!

Còn đâu mặt mũi nữa!

Không được!

Tuyệt đối không được!

Huống chi hành vi ngụy trang thành Lệ Nhiên dù có tẩy trắng thế nào vẫn là đang lừa gạt Sở Trần.

Lệ Phần tự mình biết mình, không tự đại đến mức cảm thấy Sở Trần thích mình nên sẽ không nổi giận. Ngược lại, anh cảm thấy Sở Trần chắc chắn sẽ giận. Lệ Phần... không hiểu sao không muốn thấy Sở Trần lộ vẻ buồn bã hoặc là nổi giận.

May mà Sở Trần cũng không xoắn xuýt nhiều vào chuyện này..

Sở Trần cười khẽ một tiếng: "Cũng phải, anh nói đúng lắm, đúng là anh trai sẽ không làm như vậy."

Nói xong, cậu chợt nghĩ, Lệ Nhiên và Lệ Phần không hổ là cùng một người, khả năng co đầu rút cổ đã tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao luôn rồi. Nhưng mà...

Cũng không thể để người ta làm đà điểu mãi như thế.

Khi nào phải tìm thời gian thích hợp tóm lấy cái đuôi đà điểu, bắt người lên mới được.

Lệ Phần không biết Sở Trần suy nghĩ cái gì.

Anh nghe Sở Trần nói xong thì tự nhận mình cơ trí tránh thoát được một kiếp, nhẹ nhàng thở phào.

Buổi tối khi nấu cơm, Sở Trần cố ý làm thêm mấy cái bánh ngọt nhỏ, sau khi mỗi người lấy một cái thì lấy hộp gói cái còn lại vào, đưa cho Lệ Phần: "Anh xách về cho Tứ Ngũ ở quân đoàn các anh đi."

Lệ Phần cúi đầu nhìn: "Cho cậu ta làm gì."

Sở Trần: "Hôm nay anh ấy vẫn luôn phụ em một tay, khả năng băm thái rất khá, tốc độ nhanh, cắt đồ ăn lớn nhỏ đều tăm tắp, giỏi hơn em nhiều. Cũng không thể để người ta làm việc không công được chứ? Lại còn để người nhìn mà không cho ăn, chậc."

Nói ra cảm thấy hơi tàn nhẫn.

Lệ Phần: "... Ừ."

Đến giờ Sở Trần còn không biết việc sức mạnh tinh thần của Lệ Phần tăng lên có liên quan đến đồ ăn, chỉ biết đồ ăn của mình có thể giảm bớt bạo loạn tinh thần cho Lệ Nhiên. Khi ăn cơm thuận đường gọi Văn Hướng Dương và Vương Vũ tới cũng chỉ đơn thuần muốn cải thiện đồ ăn cho bạn thân thôi.

Lệ Phần gõ cửa phòng Tứ Ngũ.

Mặt anh lạnh tanh đưa bánh ngọt trong tay cho Tứ Ngũ: "Sở Trần cho cậu."

Tứ Ngũ: "?"

Tứ Ngũ cúi đầu, thấy chiếc bánh ngọt đáng yêu còn vẽ một cái mặt cười trong hộp thì giật mình.

Mà trong phòng anh ta có vài thành viên, vốn đang tụ tập đánh cược với Tứ Ngũ xem ai có thể chơi một khoản trò chơi xạ kích tinh thần lâu hơn. Thấy cảnh này cả đám đều bỏ lại trò chơi, xúm lại hỏi: "Cái gì vậy?"

"Đây là anh dâ... Sở Trần đưa cho cậu à?"

"Mùi thơm thật đấy..."

"Trông còn rất đáng yêu nữa."

Hành lang nhiều người nhiều tai mắt, mọi người không dám trực tiếp gọi Sở Trần là "anh dâu", thậm chí cắt bỏ luôn cả "cậu Sở", nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay Tứ Ngũ không rời.

Hôm nay Tứ Ngũ đi theo giúp đỡ bếp núc cho Sở Trần, mỗi lần ngửi mùi đồ ăn đều thèm muốn chết.

Lúc này nhận được bánh ngọt, không cần đoán cũng biết mùi vị không kém đi đâu được, liếc thấy đám chiến hữu như hổ rình mồi xung quanh, lập tức sinh ra cảm giác nguy cơ, ôm chặt bánh ngọt vào lòng, cắm đầu chạy ra ngoài: "Tôi ra ngoài một chuyến."

"Ê! Đi cái gì?"

"Lúc trước làm chiến hữu không phải đã hứa có phúc cùng hưởng à? Sao anh có thể ăn mảnh chứ?"

Nói là nói như vậy, nhưng người ở đây chưa từng ăn cơm Sở Trần nấu, bánh kem lại bị đặt trong hộp, mùi tản ra rất nhạt, cho nên mấy lời này cũng chỉ là chọc ghẹo Tứ Ngũ thôi. Thấy Tứ Ngũ không quay đầu lại chạy mất, mọi người trở lại phòng còn không nhịn được nói: "Kích động thế làm gì, cứ như sợ chúng ta cướp mất ấy."

"Tuy cơm anh dâu nấu thơm thật, nhưng chúng ta nào phải hạng người đó chứ!"

"Chuẩn đấy! Nghĩ chúng ta thành hạng người gì thế."

Một lúc lâu sau, Tứ Ngũ cuối cùng cũng cũng trở lại, trong tay còn cầm một miếng bánh ngọt rất nhỏ, mặt mày hồng hào: "Đừng nói tôi không đủ tình nghĩa huynh đệ, đây là tôi trăm cay nghìn đắng, nhịn đau bỏ thứ yêu thích lưu cho các cậu đấy."

Mọi người thấy chưa đầy một phần tư chiếc bánh ngọt thì đều trợn trắng mắt.

Nhưng mùi bánh đúng là dễ ngửi, bọn họ cũng không phỉ nhổ Tứ Ngũ, trực tiếp dùng dao ăn bày bên cạnh chia bánh.

"Đây là bánh anh dâu làm à?"

"Cảm giác vị sẽ hơi ngán, không cảm thấy sẽ ngon."

"Anh cảm thấy không ăn được thì để phần của anh cho tôi đi." Thân là cô gái duy nhất trong Quân đoàn Phần Diệm, Đoản liếc người kia một cái: "Chút phần của tôi còn chẳng bõ tắc kẽ răng."

"Không được, không được. Tốt xấu cũng phải để tôi nếm thử tay nghề của anh dâu chứ."

Mọi người gần như đồng thời nhét bánh ngọt vào miệng.

Bánh vừa vào miệng, đám người không hẹn mà cùng trừng lớn hai mắt.

Bánh ngọt chạm tới đầu lưỡi bông xốp tựa mây, mềm mại nhẵn nhụi, đượm mùi trứng. Tuy ngửi có vẻ ngọt ngào nhưng vào miệng lại thấy không quá ngọt.

Ngược lại còn khiến người ta nhẹ nhàng sinh ra cảm giác hạnh phúc, xông thẳng lên não.

Chỉ tiếc, bánh ngọt này mỗi người bọn họ chỉ được chia một miếng.

Còn mấy chục miếng còn lại đều bị Tứ Ngũ độc chiếm!

Mấy người lúc trước còn cảm thấy Tứ Ngũ làm quá, bọn họ sẽ không cướp, giờ đây bỗng bừng tỉnh ngộ.

Nếu người nhận được bánh ngọt là bọn họ thì bọn họ cũng muốn giấu ăn! Bánh ngon thế này, người xung quanh không cướp thế nào được?

"Ờm, Tứ Ngũ này, sao anh dâu lại tặng riêng cái này cho cậu thế?"

"Cậu làm chuyện gì khiến anh dâu vui à? Tiết lộ cho anh em chút đi..."

Tứ Ngũ cười hì hì không nói.

Bớt đùa đi.

Trong quân đoàn không thiếu người biết chơi dao, việc Sở Trần bảo anh ta làm không khó, nếu anh ta nói hết ra thì ngày mai có lẽ người đứng cạnh Sở Trần, nhận được quà của Sở Trần không phải là anh ta nữa.

Anh ta đâu có ngốc.

...

Sở Trần đang dọn dẹp đồ trong nhà bếp, sau đó theo Văn Hướng Dương và Vương Vũ vẫn luôn đợi mình đi về phòng. Văn Hướng Dương lắp bắp kéo áo Sở Trần.

Sở Trần: "Sao thế?"

Văn Hướng Dương không nói nên lời.

"Để tôi nói cho."

Vương Vũ lên tiếng: "Tôi và Dương Tử đều cảm thấy đạo tặc vũ trụ kia đối xử đặc biệt với cậu. Cậu lúc nào cũng ở trong phòng nên không biết thôi. Hôm nay có một sinh viên không cẩn thận va phải anh ta, anh ta lập tức phóng ra uy áp, suýt hù cho sinh viên kia chết khiếp. Cuối cùng vẫn là giáo viên dẫn đội đến xin lỗi mới xong chuyện. Nhưng anh ta lại rất tốt với cậu, không hung dữ với cậu. Bình thường cậu nói chuyện với anh ta... tôi cảm thấy chẳng có lớn nhỏ gì cả, nhưng anh ta lại không thèm để ý..."

Sức mạnh tinh thần của Lệ Phần dù sao cũng là 3S, không ai đỡ được uy áo kia. Lại thêm là đạo tặc vũ trụ nên khí thế cũng lớn vô cùng, không phải mấy người Văn Hướng Dương có thể đối kháng.

Chỉ cần anh đảo mắt nhìn qua, những sinh viên chưa từng trải đều hơi mềm chân.

Rất giống với khí thế bá vương trong mấy quyển tiểu thuyết.

Sở Trần cười nói: "Chắc tại tôi cùng phòng với anh ấy, ở chung một thời gian ngắn nên quen thuộc hơn một chút. Hai người yên tâm đi. Tôi nhìn ra thái độ làm người của anh ấy, anh ấy sẽ không làm mọi người bị thương đâu. Cùng lắm thì lúc tâm trạng không tốt hù dọa một chút thôi."

Văn Hướng Dương không nhịn được nhìn mặt Sở Trần: "Theo tôi thấy thì đạo tặc vũ trụ kia không chừng coi trọng cậu đấy... Cậu dễ nhìn như vậy, tài nấu ăn cũng cao siêu, đừng để đến lúc đó..."

Văn Hướng Dương không nói nốt những lời còn lại.

Sở Trần buồn cười: "Các cậu suy nghĩ nhiều quá."

"Không phải bọn tôi nghĩ nhiều, là thế giới này vốn rất hiểm ác."

Vương Vũ ở bên cạnh bổ sung: "Hôm nay là tối đầu tiên hai người ngủ chung. Đừng để người ta thừa dịp cậu ngủ lại động tay động chân với cậu nhé."

Văn Hướng Dương thúc Vương Vũ: "Cái gì mà đêm đầu ngủ chung, cậu nói thế cứ như có nghĩa khác ấy."

Vương Vũ: "Dù sao ý tôi cũng là vậy đấy."

Sở Trần nghĩ đến cái gì đó, cười như không cười nói: "Các cậu yên tâm."

Vào đêm, chuyện Văn Hướng Dương và Vương Vũ lo lắng quả nhiên không phát sinh, bởi vì...

... Lệ Phần không động tay động chân với Sở Trần, nhưng Sở Trần lại "tập kích ban đêm" với Lệ Phần.

Hai người lăn trên chiếc giường không tính là rộng rãi.

Lệ Phần vốn sắp ngủ rồi, tự nhiên bị một ngọn núi đè xuống, hai mắt lập tức trừng lớn, giật mình nhìn Sở Trần, thậm chí vẻ hung ác, nham hiểm trong mắt cũng tiêu tán đi ít nhiều.

"Làm gì thế?"

Sở Trần chớp chớp mắt: "Nhiên Nhiên, anh căng thẳng thế làm gì? Trước kia ở nhà không phải hai ta vẫn ngủ chung à? Bọn mình là chồng chồng hợp pháp, sao có thể phân giường ngủ chứ hả? Huống chi cửa phòng đã khóa trái rồi, sẽ không có người vào đây đâu. Giường của em là ga giường mới, sạch hơn một chút, hay qua giường em ngủ đi?"

Nói xong, Sở Trần rất tự nhiên ôm lấy eo Lệ Phần, tựa đầu lên vai anh cọ tới cọ lui.

Như là làm nũng.

Lệ Phần: "..."

Lệ Phần nhìn Sở Trần, rồi lại quay đầu nhìn cái giường Sở Trần đã trải ga đàng hoàng, nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, chỉ đành kiên trì nói: "Đi, qua giường em."

Sở Trần cười khẽ.

Sau khi lừa người lên giường mình, Sở Trần bắt đầu động chân động tay.

Lệ Phần lăn qua lộn lại không ngủ được, bị đùa bỡn không chịu nổi. Anh biết ý của Sở Trần, cũng biết nếu là Lệ Nhiên ở đây, gặp tình huống này chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng anh...

Anh không vượt qua được ranh giới kia.

Lần trước là do nhân cách chuyển hoán, bị ép buộc. Còn lần này không chuyển gì cả.

Tình huống không giống nhau.

Cuối cùng, Lệ Phần dứt khoát dùng chăn gói Sở Trần kín mít, ôm chặt người vào lòng: "Ngủ đi!"
Bình Luận (0)
Comment