Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 57

Sở Trần nhất thời không biết có nên khen Hoắc Lăng quá thông minh hay không.

Hoắc Lăng cũng hơi xấu hổ.

Chuyện phát triển thành ra như bây giờ, chính bản thân Hoắc Lăng cũng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng khi đó Văn Gia Ngọc cứ hỏi chi tiết cụ thể, anh ta không biết tại sao Sở Trần lại hỏi loại thuốc kia có phải Văn Gia Ngọc chế tạo hay không.

Hoắc Lăng không trả lời được, câu sau vả câu trước, liền trở thành tình cảnh này.

Lau mồ hôi trong lòng bàn tay, Hoắc Lăng chần chờ một lát, thử thăm dò hỏi: "Trước đây hai người chưa từng gặp nhau, hay làm quen trước đã nhé?"

Vừa nói ra lời này, Sở Trần với Văn Gia Ngọc lập tức liếc nhìn nhau.

Đúng là trước đây hai người chưa từng gặp mặt, nhưng biết thì vẫn biết.

Đúng lúc này vòng tay thông minh của Hoắc Lăng đổ chuông, anh ta cúi đầu nhìn, sắc mặt bỗng trở nên nặng nề, đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài nghe điện thoại."

Sở Trần nhướng mày.

Văn Gia Ngọc gật đầu nói: "Vâng."

Trong phòng chỉ còn lại Sở Trần và Văn Gia Ngọc.

Ánh mắt Sở Trần lướt qua khuôn mặt của Văn Gia Ngọc đang ngồi đối diện.

Không thể không nói, là nhân vật chính trong truyện, hiển nhiên Văn Gia Ngọc rất đẹp.

Trên người Văn Gia Ngọc có khí chất mọt sách, cả người toát hơi thở "tôi rất ngoan, mau tới bắt nạt tôi đi". Tuy cơ thể gầy gò nhưng khuôn mặt lại có nét trẻ con, hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt hạnh tròn xoe, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn lướt qua, giống như một chú nai con tràn ngập cảnh giác.

Bề ngoài vừa mắt thế này, chẳng trách trong truyện lại được nhiều người yêu thích.

Sở Trần biết Văn Gia Ngọc.

Một mặt do đã xem qua nguyên tác, đọc được một phần nội dung cuộc sống của Văn Gia Ngọc bằng góc nhìn thứ ba.

Một mặt là sau khi xuyên tới đây, phát hiện nguyên chủ bị bỏ thuốc đưa vào khách sạn có khả năng liên quan tới Văn Gia Ngọc, từ đó hiểu được con người của Văn Gia Ngọc.

Lại nhìn biểu cảm của Văn Gia Ngọc, rõ ràng người này cũng biết cậu.

Sở Trần ung dung mỉm cười, nhân lúc Hoắc Lăng không ở đây, cố ý thăm dò: "Nếu như anh A Lăng đã nói như vậy, thế tôi tự giới thiệu bản thân mình trước. Tôi tên Sở Trần, khi còn bé từng đính ước với anh A Lăng, không lâu trước đây suýt chút nữa chúng tôi đã đính hôn rồi, nhưng bởi vì tôi nhất thời phạm phải sai lầm, dẫn tới việc đính hôn bị trì hoãn. Chắc cậu cũng hiểu ý của từ "trì hoãn" đúng không?"

Bàn tay túm lấy góc áo của Văn Gia Ngọc hơi siết lại.

Văn Gia Ngọc nhỏ giọng nói: "Tôi tên Văn Gia Ngọc, là... bạn trai cũ của Hoắc Lăng."

Năm đó khi Sở Trần đọc nguyên tác, biết Văn Gia Ngọc và Hoắc Lăng chia tay rồi quay lại rất nhiều lần, lúc này nghe Văn Gia Ngọc tự giới thiệu về mình, cậu cũng không kinh ngạc, gật đầu nói: "Vậy anh A Lăng nói đúng rồi, chúng ta đúng là tri âm của nhau."

Tuy rằng Sở Trần không nói hết, nhưng Văn Gia Ngọc lại nghe hiểu được.

Đúng thật là tri âm, cùng thích một người đàn ông.

Sắc mặt Văn Gia Ngọc hơi tái nhợt, mím môi không nói gì.

Sở Trần vươn tay ra gõ mặt bàn, nhìn Văn Gia Ngọc bị dọa giật mình như con thỏ, khẽ cười một tiếng, học theo cậu ta đè thấp giọng nói: "Tôi tự nhận tôi không phải là người tốt, nhưng không ngờ cậu cũng chẳng phải loại người tốt lành gì. Nhưng tôi phải thừa nhận, chuyện ở khách sạn khi đó, đúng là cậu làm rất sạch sẽ. Chiêu mượn dao giết người, trước đây cậu đã làm không ít rồi đúng không?"

Văn Gia Ngọc sững sờ, mặt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại: "Chuyện ở khách sạn gì cơ? Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Trong lòng cậu hiểu rõ mà." Giọng điệu Sở Trần nhàn nhạt.

Văn Gia Ngọc nhíu mày, lắc đầu nói: "Cậu đừng có hắt nước bẩn lên người tôi, chuyện cậu nói tôi hoàn toàn không biết gì hết."

Văn Gia Ngọc nói xong, bỗng nhớ tới điều gì đó, tới gần bên tai Sở Trần buông lời cay nghiệt: "Cậu rảnh rỗi tới đây gài bẫy tôi, còn không bằng quan tâm tới nhà họ Sở trước đi. Là một thành viên của nhà họ Sở, cuộc sống bây giờ của cậu chắc không dễ dàng gì đâu nhỉ? Nhưng cậu đừng mong lấy được một đồng từ chỗ A Lăng, anh ấy tuyệt đối sẽ không giúp nhà họ Sở đâu."

Nhà họ Sở?

Sở Trần như cười như không nhìn Văn Gia Ngọc.

Quả nhiên người vừa đáp xuống phi thuyền chưa kịp cập nhật tình hình bây giờ.

Sở Trần định nói mình không có quan hệ gì với nhà họ Sở thì Hoắc Lăng lại đẩy cửa đi vào: "Ban nãy có cuộc gọi công việc."

Chủ đề trước đó không tiện nói tiếp nữa, lúc này Sở Trần mới thu lại ánh mắt nhìn Văn Gia Ngọc.

Văn Gia Ngọc vừa thấy Hoắc Lăng đi vào liền trưng ra dáng vẻ tủi thân, muốn kể tội với Hoắc Lăng.

Nhưng đương sự còn ở đây.

Văn Gia Ngọc liếc Sở Trần một cái, không nói gì thêm.

Sau khi Hoắc Lăng ngồi xuống, nghĩ tới nguyên nhân mình gọi hai người tới đây, bèn nháy mắt ra hiệu cho Sở Trần. Thấy Sở Trần không nói gì, Hoắc Lăng chỉ đành nói: "Sở Trần, không phải trước đây cậu nói có chuyện muốn hỏi về thuốc ức chế hay sao?"

Sở Trần cười híp mắt nói: "Tôi đã biết được đáp án rồi, bây giờ không cần hỏi nữa."

Hoắc Lăng khẽ ho một tiếng, dưới cái mắt chăm chú của Văn Gia Ngọc thẳng thắn hỏi Sở Trần: "Vậy tại sao cậu lại biết loại thuốc kia không phải do giáo viên hướng dẫn của Gia Ngọc chế tạo mà là thành quả của Gia Ngọc?"

Đúng là chuyện này có chút kì lạ.

Trước đây khi mới vừa công bố tin tức, khắp nơi đều là những lời khen ngợi dành cho giáo viên hướng dẫn của Văn Gia Ngọc. Dù sao hiện giờ Văn Gia Ngọc vẫn còn là học sinh, cùng lắm chỉ là một trợ lí, người bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ tới vấn đề này.

Ví dụ như Hoắc Lăng.

Trước đây Hoắc Lăng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, không ngờ thuốc ức chế lại do Văn Gia Ngọc chế tạo ra.

Sở Trần liếc Hoắc Lăng một cái, lười biếng nói: "Tôi khá để ý tới tin tức liên quan đến chuyện này. Sau khi thuốc ức chế được phát minh, bởi vì để ý tới tính thực dụng của thuốc, tôi đã thử tra cứu thông tin về giáo viên của cậu ấy trên tinh võng. Kết quả lại phát hiện trước đây giáo viên của cậu ấy từng đăng mấy chục bài luận văn học thuật, nhưng không có một bài liên quan tới ức chế bạo loạn tinh thần, ngược lại hai bài luận văn mà Văn Gia Ngọc từng phát biểu lại có liên quan đến phương diện đó."

"Một giáo viên hướng dẫn chưa bao giờ nghiên cứu về ức chế bạo loạn tinh thần mà lại chế tạo thành công thuốc ức chế, muốn tôi tin tưởng như thế nào đây?"

Văn Gia Ngọc không khỏi kinh ngạc khi nghe được những lời này, lập tức liếc Sở Trần một cái.

Hoắc Lăng nhớ tới chuyện Lệ Nhiên bạo loạn tinh thần, chợt hiểu ra: "Hóa ra là như vậy..."

Hoắc Lăng vội quay qua nhìn Văn Gia Ngọc, ánh mắt đầy lo lắng: "Gia Ngọc, em có thể kể rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?"

Văn Gia Ngọc im lặng hồi lâu mới nói: "Chuyện này chỉ trách em bất cẩn. Trước đây giáo viên hướng dẫn của em luôn đối xử tốt với em, em cũng chưa từng nghi ngờ ông ấy. Sau khi chế tạo ra thuốc ức chế, em vô thức muốn chia sẻ niềm vui của mình cho người khác biết, cho nên đã đi tìm giáo viên hướng dẫn ngay lập tức. Ông ấy hỏi em vấn đề bản thảo, nói là sẽ chỉnh sửa rồi mang đi nộp giúp em. Nhưng ai ngờ ông ấy lại chiếm lấy thành quả nghiên cứu của em, người trong phòng thí nghiệm vì để có thể tiếp tục ở lại viện nghiên cứu mà không ai chịu đứng ra nói giúp em..."

Sở Trần rũ mắt xuống.

Là nhân vật chính trong truyện, không có lý nào Văn Gia Ngọc sẽ chịu uất ức, chắc chắn sau này Văn Gia Ngọc sẽ chuyển bại thành thắng, tìm được chứng cứ lấy lại công bằng. Bây giờ không bằng cậu ra tay trước, để Văn Gia Ngọc thiếu nợ ân tình.

Sở Trần nghĩ tới đây, trực tiếp cắt ngang: "Cậu có bản thảo sao lưu không?"

Văn Gia Ngọc nhìn Sở Trần: "Có. Nhưng bản thảo sao lưu đều để trong quang não, chỉ có bản thảo chính mới có thể dùng làm bút kí và giám định thời gian. Điều cậu có thể nghĩ tới, trước đây tôi cũng đã nghĩ ra rồi."

Sở Trần mỉm cười, không nói gì nhiều.

Không còn kiên nhẫn nghe Văn Gia Ngọc kể khổ nữa, Sở Trần trực tiếp đứng dậy: "Tôi còn có việc nên phải đi trước đây. Hai người cứ từ từ nói chuyện đi nhé."

Sở Trần không đợi hai người phản ứng lại đã trực tiếp đi ra ngoài.

Phong Như Vân vẫn còn ngồi trên sofa ở dưới lầu.

Thấy Sở Trần đi xuống, bà vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng kéo tay Sở Trần, ánh mắt liên tục nhìn lên lầu: "Tụi nó ở trên lầu làm gì vậy? Con nhìn A Lăng đi, thật là... rõ ràng dì đã nói dì không thích cái thằng Văn Gia Ngọc kia, vậy mà nó còn dám dẫn người về nhà! Đúng là chọc dì tức chết mà!"

Sở Trần vỗ cánh tay Phong Như Vân, mỉm cười trấn an: "Dì Phong, dì đừng lo lắng. Anh Hoắc Lăng cũng không còn nhỏ nữa, cái gì nên làm cái gì không nên làm, trong lòng anh ấy đều hiểu rõ."

"Nếu như nó hiểu rõ thì đã không dẫn người về nhà rồi!"

Phong Như Vân bị Sở Trần thổi gió bên tai, lập tức nổi giận: "Không được, hôm nay dì nhất định phải dạy dỗ nó một trận cho nên người!"

Nói thì nói như vậy nhưng Phong Như Vân lại chần chừ mãi không vọt lên lầu.

Rõ ràng là muốn chuyện xấu không truyền ra ngoài, tính đợi Văn Gia Ngọc đi rồi mới tính sổ với Hoắc Lăng.

Ngoài mặt Sở Trần an ủi Phong Như Vân, nhưng sau lưng lại đổ thêm dầu vào lửa. Sau khi nói thêm mấy câu, thấy Phong Như Vân càng ngày càng tức giận, lúc này mới vừa lòng rời đi.

Ai bảo Hoắc Lăng hay ra vẻ quá làm chi.

Để coi tối nay Phong Như Vân có đánh chết Hoắc Lăng không.

Trên lầu.

Văn Gia Ngọc cảm thấy có chút kì lạ.

Tại sao Sở Trần lại đột nhiên nhắc tới bản thảo? Rồi còn nở nụ cười như vậy? Sau đó cũng chẳng nói câu nào mà rời đi luôn?

Lẽ nào còn có điều gì đó mà Sở Trần nghĩ ra trong khi mình lại bỏ sót?

Văn Gia Ngọc không ngừng suy nghĩ.

Hoắc Lăng ngồi bên cạnh Văn Gia Ngọc, lặng lẽ đánh giá cậu.

Văn Gia Ngọc đúng thật đã thay đổi rất nhiều.

Tuy khuôn mặt vẫn đáng yêu như trước, nhưng tính cách lại trở lên thâm trầm hơn, cũng cẩn trọng hơn rất nhiều.

Trước đây lúc còn học cấp ba, Văn Gia Ngọc thích nhất là lải nhải bên tai Hoắc Lăng, có chuyện gì cũng thể hiện hết lên mặt, không hề giấu diếm điều gì.

Nhưng bây giờ Văn Gia Ngọc lại chọn cách đè nén rất nhiều chuyện ở trong lòng.

Hoắc Lăng không khỏi suy nghĩ, nếu như không phải đột nhiên Sở Trần hỏi một câu như vậy, có khi nào cuối cùng Văn Gia Ngọc vẫn lựa chọn không nói chuyện này cho mình biết hay không? Sau đó một mình im lặng nuốt hết tất cả uất ức xuống đáy lòng.

Hoắc Lăng thầm than trong lòng, không nhịn được thương xót cho Văn Gia Ngọc.

Cho dù trước đây Văn Gia Ngọc có làm chuyện gì đi nữa, có thật sự phản bội mình hay không, rõ ràng trong chuyện này Văn Gia Ngọc là người bị hại.

Hoắc Lăng vươn tay ra nắm lấy tay Văn Gia Ngọc: "Gia Ngọc, chuyện giáo viên hướng dẫn của em có thể giao cho anh..."

"Em biết rồi."

Văn Gia Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nhanh chóng nói: "Em biết làm sao để chứng minh thuốc ức chế là do em chế tạo ra rồi!"

Văn Gia Ngọc nhanh chóng đăng nhập vào tinh võng, ghi lại tất cả suy nghĩ của mình.

Đợi sau khi cảm xúc hưng phấn bình ổn lại, Văn Gia Ngọc mới quay đầu qua nhìn Hoắc Lăng, chớp mắt nói: "Xin lỗi A Lăng, lúc nãy em kích động quá. Trước đó anh đã nói gì vậy?"

Hoắc Lăng: "Không có gì."

Văn Gia Ngọc vội vàng làm chuyện của mình, không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Hoắc nữa, cậu đứng dậy nói: "A Lăng, nếu như Sở Trần không còn gì để hỏi em nữa, vậy em về khách sạn đây."

Hoắc Lăng: "Ồ, được."

Suốt cả đường đi, trong lòng Văn Gia Ngọc có vô số tâm sự.

Đến khi về tới khách sạn, chỉnh sửa hoàn tất toàn bộ chứng cứ, trực tiếp đăng lên tinh võng, chờ đợi xét duyệt, Văn Gia Ngọc không nhịn được nhớ tới Sở Trần, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu.

Rõ ràng hai người họ là kẻ thù không đội trời chung.

Văn Gia Ngọc thừa nhận cậu ta là một người ích kỉ.

Nếu như để cậu ta phát hiện Sở Trần rơi vào tình cảnh khó khăn, cho dù cậu ta có nghĩ ra cách cũng không thèm nói cho Sở Trần biết. Ngược lại còn cười thầm trong bụng, đắc ý khi người mình ghét cuối cùng cũng gặp xui xẻo.

Nhưng Sở Trần lại ám chỉ cho cậu ta cách giải quyết sự việc.

Sở Trần khác hoàn toàn với những gì như trong suy nghĩ của cậu ta.

Khi Văn Gia Ngọc đang nằm trên giường khách sạn suy nghĩ xem rốt cuộc Sở Trần là người như thế nào, Hoắc Lăng đang bị đánh bầm dập ở nhà.

Nhớ tới mấy câu hồi nãy của Sở Trần, Phong Như Vân lập tức cảm thấy vô cùng có lý.

Phong Như Vân vừa vung vũ khí trong tay vừa lạnh lùng dạy dỗ: "Mẹ thấy thôi con cứ dọn ra sống chung với cái thằng Gia Ngọc kia luôn đi, sau này đừng có vác mặt về nhà nữa! Con cũng lớn tướng rồi chứ không còn nhỏ nhoi gì nữa, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là mẹ không thích Văn Gia Ngọc, vậy mà con không nói tiếng nào đã dẫn người về nhà. Con cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi cho nên mới không thèm để mẹ vào trong mắt có đúng không?"

Hoắc Lăng: "Áu áu áu..."

...
Bình Luận (0)
Comment