Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 80

Đã lâu lắm rồi Lệ Phần chưa được vui sướng như bây giờ.

Lệ Phần còn nhớ lần cảm thấy vui sướng tràn trề như lúc này là ba năm trước.

Một thân một mình tiến vào địa bàn của Quân Đội Liên Minh để đàm phán, cuối cùng thành công rút lui an toàn. Khi bị quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh dẫn theo cấp dưới truy đuổi suốt mười mấy điểm bước nhảy vũ trụ, khoảnh khắc cuối cùng thoát khỏi đám người kia, trong lòng Lệ Phần cực kỳ phấn khởi.

Sau này Lệ Nhiên bị bạo loạn tinh thần, vì suy xét cho các thành viên của Quân đoàn Phần Diệm, Lệ Phần trở lại Vọng Thành. Không có quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh làm đối thủ, Lệ Phần rơi vào tình trạng rảnh rỗi không có việc gì để làm, cho nên lười xuất hiện.

Nhưng không ngờ chứng bạo loạn tinh thần của Lệ Nhiên có cơ hội chữa khỏi, mà Lệ Phần không hiểu sao cũng lấy được quyền điều khiển cơ thể, đồng thời không liên lạc được với nhân cách chính.

Sức mạnh tinh thần căng tràn cơ thể, nhưng Lệ Phần lại không có cách nào phát tiết ra ngoài.

Lần huấn luyện này, cuối cùng anh cũng tìm lại được chút cảm giác của năm đó.

Sức mạnh tinh thần bao bọc chung quanh, hình thành một tấm thuẫn không góc chết chắn hết toàn bộ đám lửa đang cháy dữ dội trước mặt. Nhìn Sở Trần đứng thở hổn hển ở cách đó không xa, Lệ Phần đắc ý nói: “Cậu đã không còn bao nhiêu sức mạnh tinh thần đúng không?”

Sở Trần trừng Lệ Phần toé khói.

Bởi vì không có cách nào thao túng sức mạnh tinh thần một cách chính xác, thành ra mỗi lần muốn tấn công hoặc phòng ngự, Sở Trần sẽ vô thức phóng hết sức mạnh ra ngoài, chẳng mấy chốc cậu đã cảm thấy kiệt sức, tay chân mềm nhũn, thân thể bị vét sạch.

Sở Trần bỗng nảy ra một kế.

Cậu ôm đầu mình, rên rỉ đau đớn, cơ thể khụy xuống.

Lệ Phần sửng sốt, nhìn Sở Trần ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

Hôn mê ư?

Đúng là bị cạn kiệt sức mạnh tinh thần thì có khả năng xảy ra tình huống này. Lệ Phần không khỏi nhíu mày: “Rõ ràng giữa chừng tôi đã bảo cậu nhớ đừng để cạn kiệt sức mạnh tinh thần rồi mà, sao cậu không nghe lời? Lỡ bị bạo loạn tinh thần thì sao…”

Lệ Phần “chậc” một tiếng, sau đó tiến lại gần.

Anh không hề đề phòng, vừa chuẩn bị ấn vào vòng tay của Sở Trần để đẩy cậu ra khỏi phòng huấn luyện, cánh tay đột ngột bị bắt lấy, ngay sau đó Sở Trần đang nằm trên mặt đất dùng sức quật ngã anh xuống đất.

Chỉ trong tích tắc, tư thế của hai người đã hoàn toàn thay đổi.

Sở Trần vốn nằm trên mặt đất thành công lừa gạt Lệ Phần. Lúc này cậu đắc ý ngồi đè lên người anh.

Cậu cười to: “Anh thua rồi.”

Lệ Phần cười khẩy, bất thình lình xoay người thật mạnh, vị trí của hai người thoáng cái đã đảo ngược cho nhau.

Lần này Lệ Phần đè lên người Sở Trần.

Theo bản năng Sở Trần muốn đánh trả, nhưng chung quy sức mạnh tinh thần đã cạn kiệt, hành động vừa rồi lại hao tổn phần lớn thể lực, toàn thân cậu không còn chút sức lực nào, thật sự bó tay hết cách nên đành cam chịu, nằm vật ra trên mặt đất thở hổn hển.

Lệ Phần khựng lại.

Nhìn Sở Trần bị đè dưới thân mình, lồng ngực phập phồng lên xuống, trên trán đổ đầy mồ hôi.

“Đáng tiếc.”

Sở Trần lắc đầu: “Nếu không phải lúc nãy em không còn thể lực thì đã sớm giết chết anh ngay lúc đè lên người anh rồi.”

Lúc nói chuyện, Sở Trần không chú ý tới ánh mắt của Lệ Phần.

Cậu nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đã khỏe hơn không ít, chớp mắt đầy gian xảo: “Không ngờ tới đúng không? Diễn xuất của em rất giỏi đấy, ngay cả anh cũng bị lừa.”

Đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn về phía Lệ Phần, thấy anh cũng chuyên chú nhìn mình, trong lòng tự dưng nao nao.

Nụ cười trên mặt Sở Trần dần nhạt đi.

Cả hai đều không lên tiếng.

Gió nhẹ thổi tới, lá cây xung quanh bị thổi bay, phát ra tiếng kêu xào xạc.

Trái tim vốn đã bình tĩnh trở lại bắt đầu đập nhanh không kiểm soát, không biết là hậu quả sau khi cạn kiệt sức mạnh tinh thần hay là vì người trước mặt này…

Cậu chậm rãi chớp mắt.

Sau khi đối diện với Lệ Phần một lúc lâu, Sở Trần bỗng ngồi dậy, cậu ghé sát vào người đối phương, khoảng cách giữa hai người nhất thời được kéo gần lại, hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.

Sở Trần nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn hôn em không?”

Lệ Phần không trả lời.

Sở Trần coi như im lặng là đồng ý.

Cậu chồm tới hôn lên khóe môi Lệ Phần.

Xúc cảm mềm mại mà khô ráo thông qua đôi môi truyền đến đại não, Lệ Phần không đáp lại Sở Trần.

Sở Trần hôn hai cái rồi tách ra, cậu nhìn đôi mắt hiện lên vài phần hung ác của Lệ Phần, hàng mi buông xuống, hạ thấp giọng nói: “Nơi này là thế giới thực tế ảo, không ai biết chúng ta đang làm gì…”

Một tay cậu đặt lên bả vai Lệ Phần, giọng nói thì thầm như thể muốn mê hoặc.

Yết hầu Lệ Phần trượt lên trượt xuống.

“Nhiên Nhiên sẽ không biết.”

Sở Trần nỉ non: “Ở nơi này, anh trai muốn làm gì em cũng được…”

Vừa nhắc đến “Nhiên Nhiên” và “anh trai”, Lệ Phần bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.

Anh đẩy Sở Trần thật mạnh.

Lệ Phần đứng dậy, cúi đầu nhìn Sở Trần vẫn đang ngồi dưới mặt đất. Gương mặt của anh ngược chiều ánh sáng, sắc mặt tối tăm không thể thấy rõ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua người cậu, sau đó thân thể thoáng chốc mờ nhạt rồi biến mất.

Lệ Phần đã rời khỏi phòng huấn luyện.

Hệ thống: “Chúc mừng Sở Trần giành được thắng lợi trong trận chiến.”

Sở Trần nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cậu liếm môi, ngã người nằm xuống thảm cỏ.

Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Lệ Phần, Sở Trần không nhịn được bật cười: “Mỹ nhân kế thật hữu ích, không cần tốn nhiều công sức đã chiến thắng. Kịch bản cũng rất kích thích. Coi bộ sau này có thể thử chơi kiểu đó ở trên giường…”

Sau khi Sở Trần đăng xuất khỏi tinh võng, trong phòng đã không còn bóng dáng của Lệ Phần nữa.

Sở Trần bĩu môi: “Chạy thì nhanh lắm.”

Hai người chiến đấu trên tinh võng rất lâu, trong hiện thực đã trôi qua khoảng hai tiếng.

Sở Trần vô cùng mệt mỏi.

Bất kể là thân thể hay đầu óc.

Cậu có cảm giác như đã chạy 20 km quanh núi, đồng thời còn phải giải toán cao cấp, hơn nữa còn phải làm đúng hết.

Sở Trần vươn tay chạm vào vòng tay, bấm mở thời khóa biểu. Buổi sáng không có tiết, ba giờ chiều mới có tiết.

Sở Trần ngồi phịch trên ghế sofa, nhất thời không muốn làm bất cứ việc gì.

Nói thì nói vậy nhưng cậu vẫn đứng dậy đi vào phòng tắm tẩy sạch thân thể, cuối cùng ngã trên giường lớn mềm mại, đặt đồng hồ báo thức lúc một giờ chiều, sau đó đánh một giấc ngon lành.

Sau khi tỉnh dậy, tinh lực của Sở Trần khôi phục tràn trề.

Vòng tay không hiển thị có tin nhắn.

Sở Trần tùy tiện giải quyết bữa trưa. Lúc đến trường vừa vặn là 2 giờ 45 phút.

Văn Hướng Dương vẫn chưa đến lớp.

Tầm mắt chung quanh lia về phía Sở Trần như có như không, cậu giả vờ không thấy, ngồi một mình trên bàn nhàn nhã lật sách.

Không lâu sau, Văn Hướng Dương xông vào phòng học, tru tréo kêu lên: “Trần Nhi!”

Sở Trần giương mắt: “Ăn nói cho đàng hoàng!”

Văn Hướng Dương ngồi vào bên cạnh Sở Trần: “Cậu lên web trường của mình chưa? Trên diễn đàn có đặt cược cậu với Hoắc Lăng ai mạnh hơn đấy. Đúng rồi, có phải cậu tìm giáo viên xóa video của lớp mình không?”

“Video gì?”

“Video huấn luyện chứ còn gì nữa. Bình thường nhà trường sẽ trực tiếp đăng video lên trang web của trường. Đáng lẽ video huấn luyện của cậu hot lắm, bên dưới cũng có rất nhiều bình luận khen cậu lợi hại, thế mà không hiểu sao hôm nay không bấm vào xem được nữa, sau đó được thông báo là đã xóa video rồi.”

Sở Trần sửng sốt: “Thế à?”

Thấy Sở Trần cũng hoanh mang không kém, Văn Hướng Dương kinh ngạc nói: “Không phải là cậu làm hả?”

“Đương nhiên không phải là tôi làm.” Sở Trần nhún vai: “Tôi làm gì có năng lực đến cỡ đó.”

“Nhưng nhà họ Lệ thì có đó!” Văn Hướng Dương nói ngay, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Cái gì?”

“Thì cậu với Hoắc Lăng đó, nếu hai người mà đánh nhau thì ai sẽ thắng?”

Sở Trần ngẫm nghĩ: “Không đoán trước được.”

“Giải thích thế nào?”

“Phải xem tâm trạng của Hoắc Lăng khi đó thế nào, với lại có khi anh ta thấy tôi nhu nhược nên sinh lòng thương tiếc cũng không chừng.”

Văn Hướng Dương: “...”

Văn Hướng Dương chợt vỗ ót: “Bà mẹ, hèn chi tôi cứ thấy mình quên mất cái gì. Cuối cùng cũng nhớ ra! Tôi quên hỏi cậu, chuyện lúc trước rốt cuộc là sao vậy? Chẳng phải cậu đã… kết hôn với Lệ Nhiên rồi à? Sao bên ngoài vẫn còn đồn cậu sẽ kết hôn với Hoắc Lăng thế? Người ta còn theo cậu về nhà họ Sở dự tiệc nữa?”

Sở Trần nhướn mày: “Vẫn còn đồn đãi à?”

Gần đây cậu không chú ý tới chuyện này.

“Đúng vậy.” Văn Hướng Dương mở vòng tay.

Sở Trần: “Không có gì, không cần tìm. Cứ gửi link cho tôi, lúc khác tôi tự xem.”

Văn Hướng Dương: “Được rồi.”

Đúng lúc giáo viên đến, Sở Trần và Văn Hướng Dương lập tức giữ im lặng.

Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.

Buổi huấn luyện hôm nay khác với huấn luyện hôm qua.

Hôm qua kiểm tra các hạng mục số liệu liên quan đến sức mạnh tinh thần của sinh viên, còn hôm nay là huấn luyện chi tiết.

Buổi sáng Sở Trần mới đánh một trận với Lệ Phần, mặc dù buổi trưa đã ngủ một giấc, nhưng sức mạnh tinh thần vẫn chưa kịp khôi phục hoàn toàn. Lúc huấn luyện, cậu chú ý rèn luyện năng lực khống chế của mình, có thể thả ra ít sức mạnh tinh thần một chút thì sẽ không thả nhiều thêm một tẹo nào.

Bởi vì mỗi một sinh viên đều huấn luyện trong một căn phòng tách biệt, cho nên lần này Sở Trần không bị vây xem.

Không lâu sau, giáo viên lững thững tiến vào phòng huấn luyện của Sở Trần.

Ông đứng bên cạnh quan sát trong chốc lát: “Khống chế sức mạnh tinh thần à?”

“Vâng ạ.” Sở Trần ngoảnh đầu lại: “Em chào thầy.”

“Cái này rất khó.”

Giáo viên nói: “Bình thường sức mạnh tinh thần sẽ tăng trưởng tùy theo dao động cảm xúc, mà cảm xúc của nhân loại rất nhạy cảm. Tương tự như vậy, chỉ cần tinh thần có một chút khác thường thì sức mạnh tinh thần sẽ tăng vọt, lập tức tấn công người bên ngoài. Tuy đã phát triển đến thời đại này, chúng ta vẫn không dám cho phép người khác tùy tiện sử dụng sức mạnh tinh thần trong thành phố.”

Sở Trần gật đầu.

Những nội dung này, nguyên chủ đều từng nghe giảng trong tiết lịch sử.

“Có thể khống chế sức mạnh tinh thần một cách thành thạo, chỉ có một mình quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh thôi.”

Giáo viên dứt lời, chạm vào vòng tay của Sở Trần: “Tôi có lưu một ít video phóng sự, trong đó có huấn luyện tâm đắc của ngài ấy, cậu có thể xem thử chút đỉnh.”

“Em cảm ơn thầy.”

“Không có gì. Đúng rồi, video trên tinh võng là do em xóa hả?”

Sở Trần chớp mắt: “Không phải đâu thầy.”

Giáo viên gật đầu: “Vậy thì em huấn luyện tiếp đi, thầy đi ra ngoài trước.”

“Vâng.”

Thật ra chuyện này cũng không có gì to tát.

Chẳng qua tường lửa của web nội bộ nhà trường rất nghiêm ngặt, tài khoản xóa video lại là tài khoản bảo mật, ngay cả hiệu trưởng cũng không biết đó là ai, cho nên mọi người mới nảy sinh hứng thú muốn tìm ra người đã xóa video.

Có điều, sức mạnh tinh thần của Sở Trần thật sự rất kỳ lạ, thành thử video bị xóa cũng tốt.

Coi như là một loại bảo vệ đối với Sở Trần.

Sau khi giáo viên rời đi, Sở Trần huấn luyện không bao lâu liền mệt mỏi, dứt khoát ngồi xuống khu nghỉ ngơi bên cạnh, mở video mà giáo viên gửi cho mình.

Quân đoàn trưởng của Quân Đoàn Liên Minh.

Sở Trần có ấn tượng với người này.

Hồi trước lúc cậu và nhóm Vương Vũ ra ngoài chơi, Vương Vũ từng nói anh trai cậu ta đã lọt vào mắt xanh của quân đoàn trưởng trong lúc đi nghĩa vụ quân sự, còn may mắn chụp được một tấm ảnh của đối phương.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, người này rất đẹp trai.

Chẳng qua Sở Trần chỉ ấn tượng với bề ngoài điển trai, còn lại không nhớ gì hết.

Cậu bấm mở video đầu tiên.

Lọt vào tầm mắt là một phòng học, chung quanh là những người mặc quân trang ngồi chật ních trong căn phòng, ống kính chĩa về phần gáy của mấy người đàn ông ngồi đằng trước.

Có thể nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: “Khống chế sức mạnh tinh thần, quan trọng nhất vẫn là phải khống chế được nội tâm của mình.”

Sở Trần: “???”

Thì ra là quay lén trong lớp học!

Sở Trần không nghe rõ người kia nói gì, chỉ có thể mở âm lượng đến mức lớn nhất.

Cậu liên tục xem hết bốn video mà giáo viên gửi cho mình, nhận thấy đã loáng thoáng có chút manh mối về khống chế sức mạnh tinh thần, lập tức tắt video, bắt đầu luyện tập.

Mãi tới khi sức mạnh tinh thần sắp chạm đến ngưỡng cạn kiệt, Sở Trần mới dừng lại.

Cậu đăng xuất khỏi tinh võng, trở về phòng học.

Lúc này trong phòng học đã có hai ba sinh viên cũng cạn kiệt sức mạnh tinh thần trở về, thấy mống mắt trên mắt Sở Trần đã biến mất, không nhịn được tụm lại một chỗ thì thầm, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Sở Trần.

Phòng học trống trải yên ắng, nhưng tiếng nói chuyện lại rất to.

“Chẳng phải người nhà họ Sở đã đi hết nhưng không thèm dẫn theo Sở Trần ư? Các cậu thử ngẫm lại là sẽ biết nhân duyên của Sở Trần tệ cỡ nào.”

“Chứ còn gì nữa.”

“Tôi thấy sức mạnh tinh thần của cậu ta cũng có mạnh mấy đâu? Chẳng phải mới đó đã bị đá ra khỏi phòng huấn luyện rồi sao?”

“Hầy, vốn dĩ có mạnh gì đâu. Cậu ta có tư cách gì mà đòi so sánh với Hoắc Lăng? Là vị hôn thê của Hoắc Lăng, vậy mà lại làm trò gièm pha như thế trong khách sạn.”

“Không phải còn có lời đồn nói Sở Trần sống rất thoáng hả?”

“Chậc, nếu tôi mà là cậu ta thì còn mặt mũi đâu để gặp người khác.”

Hàng lông mi dài mảnh của Sở Trần rũ xuống.

Cậu từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt ba người kia, khoanh tay đứng đó.

Sở Trần không nói một lời.

Mấy người vốn đang bàn tán liên tục nhìn Sở Trần đi tới trước mặt mình, lại thấy nét mặt cậu lạnh như tiền, không hiểu sao trong lòng có hơi sợ hãi.

Ba người nhìn nhau, đều im lặng nhìn Sở Trần, không biết cậu định làm gì.

Đột nhiên, Sở Trần cười khẩy một tiếng, giơ chân đá vào mép bàn của người trước mặt.

“Rầm.” Chiếc bàn bị Sở Trần đạp xê dịch mấy centimet.

Cậu ghé người lại gần, nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Buôn dưa lê vui quá nhỉ?”

Ba người kia đồng loạt hoảng sợ trước hành động của Sở Trần.

Nghe thấy câu hỏi của cậu, một người trong số đó trả lời theo phản xạ: “Không, không phải.”

“Hửm? Không vui hả? Nhưng tôi thấy biểu cảm của các cậu rất hăng say cơ mà?”

“...”

“Sao vậy? Chúng ta đều là bạn học cùng lớp, chi bằng cho tôi gia nhập với nhé? Để tôi nghe thử xem các cậu đang tán dóc chuyện gì mà cười sung sướng đến thế.”

Mấy người nghe được giọng điệu đầy trào phúng của Sở Trần.

Không ai dám lên tiếng phản bác.

Nói ra cũng thật kỳ lạ.

Rõ ràng sức mạnh tinh thần của Sở Trần chỉ có cấp B+ thôi, nhưng ba người lại cảm thấy thân thể mình thật nặng nề, giống như bị một bàn tay vô hình đè mạnh xuống, không cho phép cựa quậy.

Chẳng lẽ sức mạnh tinh thần của Sở Trần đã tăng lên?

Sao lại có người may mắn đến cỡ này!

Nhưng trong lòng ba người còn chưa kịp dâng lên cảm xúc ghen tỵ.

Họ căng thẳng nhìn Sở Trần.

Chỉ thấy Sở Trần vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người cách mình gần nhất.

Ngón tay của Sở Trần vừa dài vừa đẹp, không có bất kỳ tì vết nào, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề. Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh lướt qua da thịt của cậu ta với tốc độ chầm chậm, cứ như có một lưỡi dao sắc bén dán sát vào gương mặt.

Cứ như thể ngay sau đó sẽ đâm vào da!

“Đừng…”

Cậu ta rặn ra một chữ từ trong cổ họng.

“Đừng cái gì? Cậu xem, bây giờ cậu bị loại người lẳng lơ ong bướm như tôi chạm vào rồi, bản thân cậu cũng không còn sạch sẽ nữa. Có phải sau này cậu sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa đúng không? Nếu cậu đã không cần khuôn mặt này thì cho tôi đi?”

Giọng nói của Sở Trần mang theo ý cười.

Điều khiến người khác khó chịu không phải là động tác của cậu.

Mà là một luồng... khí thế khiến người khác phải kính sợ từ đáy lòng.

Người kia bị động tác của Sở Trần làm cho sợ đến mức nhịp tim rối loạn, không dám hô hấp, tóc gáy sau cổ dựng đứng lên, toàn thân không rét mà run.

Cậu ta liên tục xua tay, giọng nói run rẩy: “Không không không, tôi sai rồi.”

“Sau này tôi sẽ không… sẽ không nói những lời như vậy nữa.”

Cậu ta nhìn hai người kia với vẻ mặt cầu cứu.

“Sở… Sở Trần, cậu đang làm gì vậy? Tôi khuyên cậu đừng có xằng bậy, giáo viên còn đang ở trong lớp đấy. Lát nữa để giáo viên nghe được động tĩnh, cậu tha hồ mà chịu phạt!”

“Đúng đấy! Cậu mau buông cậu ấy ra!”

Sở Trần giương mắt nhìn về phía hai người kia, ánh mắt mang theo bỡn cợt.

Tầm mắt của cậu lướt qua một vòng, hai người kia chỉ cảm thấy đùi mình mềm nhũn, suýt nữa đã trực tiếp quỳ xuống đất.

Không ai dám đối diện với Sở Trần.

Sở Trần đứng thẳng lưng lên.

Cậu lười nhác nói: “Lo mà quản tốt cái miệng của mấy người đi, đừng có ăn no rửng mỡ rồi đi nói xấu người khác. Nghe nói loại người thích nói xấu sau lưng người khác đến khi chết đi sẽ bị Diêm Vương cắt đứt lưỡi đấy.”

Ba người: “...”

Ba người này thật nhàm chán, không biết đốp chát lại như Lệ Phần.

Sở Trần cảm thấy vô vị, không muốn tiếp tục giỡn với đám người này nữa, xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Nửa chừng, Sở Trần ngoảnh đầu nhìn ba người, chỉ thấy bọn họ hoảng hốt dời mắt đi, trông có vẻ rất căng thẳng.

Một người trong đó nhỏ giọng nói: “Sau này không dám nói xấu người khác nữa.”

Sở Trần cười: “Ngoan.”

Ba người: “...”

Mẹ nó.

Không ngờ Sở Trần là loại người này!

Sở Trần ngồi trên ghế một lát, mống mắt trên mắt Văn Hướng Dương biến mất.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, mò mẫm nắm tay Sở Trần.

Sở Trần: “Cậu làm gì đấy?”

Văn Hướng Dương khóc hu hu: “Tổ bà nhà nó, tôi nghi ngờ giáo viên cố ý nhắm vào tôi! Lúc đi ngang qua phòng huấn luyện của tôi, ông ta còn tăng thêm thiết lập trùng tộc! Chính là cái loại trùng tộc mà cậu đã biết rồi đó! Kích thước to tổ bố! Kinh tởm dã man! Trùng tộc mô phỏng giống gì mà giống thế, trên tứ chi màu đen của bọn nó còn có lông tơ. Cậu tin nổi không? Tôi đang tập trung huấn luyện, vừa ngoảnh đầu lại đã tiếp xúc thân mật với mấy cọng lông tơ đó, suýt nữa tôi đã vùi mặt vào trong đó. Tôi… hu hu hu… Tôi không muốn sống nữa!”

Sở Trần: “...”

Sở Trần thương cảm vỗ lưng Văn Hướng Dương: “Trong tiết học lúc trước chẳng phải đã nói rồi sao? Sức mạnh tinh thần của rất nhiều người đều tăng trưởng khi đối mặt với những thứ mà mình sợ hãi nhất.”

“Vậy thì tôi thà không bao giờ tăng trưởng sức mạnh tinh thần!”

Đôi mắt Văn Hướng Dương đỏ bừng.

Sau khi toàn bộ học sinh đều thoát ra, Văn Hướng Dương đã bình tĩnh trở lại, đưa ra lời mời táo bạo: “Tối nay đi chơi không? Không say không về!”

Sở Trần: “Không được.”

Văn Hướng Dương suy nghĩ một chút đã biết tại sao Sở Trần không chịu đi.

Cậu ta cợt nhả nói: “Hứ, tôi biết ngay mà, người có gia đình đúng là có khác.”

Sở Trần cười phụt một tiếng: “Đúng thế, đúng là khác hẳn người thường. Dù sao niềm vui này cũng không phải là thứ mà đám chó độc thân như các cậu có thể tưởng tượng được.”

Văn Hướng Dương: “???”

Hai người vừa đấu võ mồm vừa ra khỏi trường học. Sở Trần vừa liếc mắt một cái nhìn đã thấy chiếc xe bay quen thuộc đỗ ở ven đường.

Cậu tức tốc bước nhanh hai bước, không quên quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Văn Hướng Dương: “Được rồi, chồng tôi đến đón tôi rồi, cậu với Vương Vũ đi chơi đi. Các bạn nhỏ đừng chơi quá khuya, nhớ về nhà sớm chút.”

Văn Hướng Dương: “Cậu mới là bạn nhỏ.”

Sở Trần bước lên xe bay.

Lệ Nhiên đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn vòng tay, nghe tiếng động nên ngẩng đầu.

“Nhiên Nhiên.” Sở Trần cười tủm tỉm ngồi sát lại gần.

“Ừ.” Lệ Nhiên nói: “Tạm thời không về nhà, trước tiên dẫn em đến cơ quan chính quy đánh giá sức mạnh tinh thần cái đã.”

Sở Trần nhướng mày.

Lệ Nhiên giải thích: “Giáo viên của em đã báo cáo lên trên, nhà trường rất coi trọng chuyện này, kêu anh dẫn em đi đo lường.”

Sở Trần: “Hôm qua Lệ Phần đã kêu người của Quân đoàn Phần Diệm đo lường cho em rồi, vẫn là cấp B+. Nếu đến cơ quan chính quy đo lường ra được sức mạnh tinh thần không thay đổi nhưng thực lực lại tăng mạnh, trạng thái tinh thần cũng khác biệt, có khi nào em sẽ bị coi như dị tộc mà bắt đi mổ xẻ nghiên cứu không?”

“Không đâu. Hôm nay chỉ kiểm tra đơn giản thôi.”

Lệ Nhiên rũ mi nói: “Có điều sớm muộn gì em cũng phải đi nghĩa vụ quân sự ở hoang tinh, tin tức này không ém xuống được, chẳng thà tìm một thời cơ thích hợp tung ra để mọi người đều biết rõ về thực lực của em.”

Sở Trần ngẫm nghĩ: “Được rồi.”

Xe bay rất nhanh đã chạy đến nơi. Kiểm tra đo lường sức mạnh tinh thần ở cơ quan chính quy cũng giống như hình thức kiểm tra của Quân đoàn Phần Diệm, Sở Trần phóng thích sức mạnh tinh thần của mình, sau đó nhận được một tờ giấy chứng nhận sức mạnh tinh thần cấp B+.

“Cảm ơn, vất vả cho mọi người rồi.” Sở Trần nói với nhân viên làm việc.

Cậu cầm tờ giấy chứng nhận: “Trở về em đưa thứ này cho giáo viên hả?”

Lệ Nhiên: “Ừm.”

Sở Trần nhìn tờ giấy chứng nhận, nhún vai than thở: “Uổng công lúc trước em còn tưởng cuối cùng sức mạnh tinh thần của mình cũng tăng lên cấp S, sau này có thể nhìn đời bằng nửa con mắt, xem ra em không có số mệnh này rồi.”

“Nhìn đời bằng nửa con mắt là sao?”

Sở Trần: “Là thế này nè.”

Sở Trần chạy sang bên cạnh mấy chục bước, sau đó đi về phía Lệ Nhiên.

Trên mặt cậu lộ ra biểu cảm ngạo mạn, đầu hơi nâng lên, trông như khinh thường tất cả mọi người, mắt để trên đầu, vung tay múa chân một cách khoa trương, nhưng còn chưa đến gần Lệ Nhiên thì cậu đã không nhịn được mà cười phá lên.

Khóe miệng Lệ Nhiên khẽ nhếch lên.

Sở Trần cười tươi rói, đẩy xe lăn của Lệ Nhiên ra ngoài: “Mau đi thôi, chỗ này đông người lắm. Nếu lúc nãy có người nhìn thấy tư thế đi đường của em, còn nhận ra em nữa thì mất mặt lắm.”

Lệ Nhiên không nhịn được bật cười.

Hai người về tới nhà, Sở Trần vừa vào nhà thay giày thì vòng tay đã rung lên.

Là Sở Nguy Vân gửi lời mời call video.

Cậu nhướng mày, nói với Lệ Nhiên: “Là Sở Nguy Vân.”

Dứt lời, cậu tiện tay đồng ý: “Sao vậy?”

Sở Nguy Vân xuất hiện trên màn hình với vẻ mặt phức tạp, nói bằng chất giọng sợ sệt: “Sở Trần... Gần đây con sống có tốt không?”

Sở Trần: “???”

Không có chuyện gì tự nhiên hỏi cậu sống có tốt không?

Sao trước kia không hỏi vậy đi?

Sở Trần lười diễn kịch với Sở Nguy Vân: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Sắc mặt Sở Nguy Vân có chút xấu hổ.

Ông ta lén lút nhìn Sở Trần, đoán chừng tâm trạng của cậu không tệ, cuối cùng đánh bạo nói: “Không phải bây giờ trong tay con có rất nhiều tiền sao? Có thể cho ba mượn một ít không? Ba không cần nhiều đâu, chỉ cần năm triệu là đủ rồi…”

Nụ cười trên môi Sở Trần tắt ngúm.

Cậu nhìn Sở Nguy Vân vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Mặc dù người nhà họ Sở đã rời đi, nhưng Sở Trú cũng coi như còn sót lại chút lương tâm, nể tình Sở Nguy Vân là ba ruột của mình, hơn nữa còn ốm đau nằm trên giường không còn cách nào kiếm tiền được, mặc dù Sở Trú đã hạ thấp chất lượng phòng bệnh xuống nhưng vẫn chưa cắt đứt số tiền chữa bệnh cho Sở Nguy Vân.

Vì vậy chắc chắn Sở Nguy Vân không thể thiếu tiền được.

Người này lại định giở trò gì đây?

Sở Trần thay giày xong, nhìn Lệ Nhiên ngồi trên sofa bắt đầu làm việc, hỏi: “Ông định làm gì?”

Sở Nguy Vân im lặng thật lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Là thế này, Du Nhiễm mới đến tìm ba… Cô ta nói đã làm xét nghiệm ADN, cái thai trong bụng không phải của Sở Trú mà là của ba. Nếu muốn cô ta sinh đứa bé này ra thì phải cho cô ta năm triệu… Ba đã xem kết quả giám định rồi, không sai được đâu.”

Sợ cậu không đồng ý, sau khi nói xong câu này, Sở Nguy Vân còn nói thêm: “Con yên tâm, ba chỉ mượn năm triệu thôi. Sở Trần, đứa bé vô tội, ba rất cần đứa bé… Đợi sau khi nó được sinh ra, ba sẽ không tiếp tục làm phiền con, cũng không đòi tiền con nữa. Còn số tiền này, về sau ba sẽ cố gắng làm việc trả lại cho con!”

“Chỉ một lần này thôi!”

“Sở Trần, ba cầu xin con!”
Bình Luận (0)
Comment