Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 91

Mặt Văn Gia Ngọc vô cùng âm trầm.

Khoảng cách hôm ấy đã qua ba ngày, nhưng điều khiến Văn Gia Ngọc không thể tưởng được là sau khi cậu ta rời khỏi biệt thự của Lý Tấn Trác thì người kia thật sự không còn tin tức gì nữa. Cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Không nên chứ!

Nếu không phải Lý Tấn Trác có người thân ở viện nghiên cứu khoa học Đế Quốc thì cậu ta đã không...

Văn Gia Ngọc không khỏi cắn chặt răng.

Sau khi bị sở nghiên cứu khoa học hệ tinh hà H-310 kéo vào sổ đen, tuy Văn Gia Ngọc có nhận được lời mời từ phòng thí nghiệm Vọng Thành đưa tới, nhưng mục tiêu của cậu ta tuyệt đối không phải nơi nho nhỏ này.

Cậu ta muốn đi tới nơi tốt nhất làm thí nghiệm, cảm thấy bản thân xứng đáng với nơi càng tốt hơn.

Nhưng viện nghiên cứu Đế Quốc không phải ai cũng có thể vào.

Điều kiện trúng cử cực kỳ hà khắc.

Một, phải có thực học, có ít nhất hai mươi bài luận văn nghiên cứu ra chất thuốc có ích cho xã hội được đăng trên trang mạng Tinh Tế có quyền uy hoặc tạp chí thực thể.

Hai, phải được nhân viên trong sở nghiên cứu tiến cử.

Đúng vậy.

Dù thỏa mãn điều kiện đầu tiên cũng vẫn cần có người tiến cử.

Mà thỏa mãn điều kiện thứ hai là có thể hòa hoãn một chút điều kiện đầu tiên.

Văn Gia Ngọc vẫn chưa hoàn toàn thông qua điều kiện đầu tiên, còn cần đăng thêm tám bài luận văn nữa mới được. Nhưng cậu ta đã không chờ nổi nữa rồi.

Lần này việc nghiên cứu phát minh thuốc ức chế bạo loạn tinh thần, lại thêm bỏ công phu trên người Lý Tấn Trá, nhất định phải trở thành chìa khóa cho cậu ta tiến vào sở nghiên cứu khoa học Đế Quốc!

Nghĩ đến đây, Văn Gia Ngọc thấp giọng nói: "Tôi cũng vì khoa học nên mới hiến thân... Tôi chỉ vì tương lai tốt đẹp sau này nên mới làm ra chuyện như vậy..."

Cũng không biết lời này nói cho ai nghe.

Văn Gia Ngọc chậm rãi thở dài một hơi.

Cậu ta không bao giờ muốn ở lại nơi nhỏ bé này nữa.

Không bao giờ muốn bị người khác phỉ báng là đồ nhà quê, thiếu kiến thức.

Cậu ta muốn làm người bề trên.

Văn Gia Ngọc mở vòng tay thông minh ra, nhắn tin cho người kia: /Lý Tấn Trác, lần trước tôi bỏ quên một cái áo ở nhà anh. Đó là đồ mẹ tôi mua cho tôi khi còn sống, nó rất có ý nghĩa với tôi. Có thể nhờ anh gửi bưu điện đến trường cho tôi không?/

Sau khi gửi tin nhắn đi, Văn Gia Ngọc tiếp tục tính toán công thức.

Không lâu sau, vòng tay thông minh của cậu ta vang lên. Văn Gia Ngọc lập tức nâng tay, lại phát hiện tin nhắn không phải tới từ Lý Tấn Trác mà là một dãy số cậu ta không hi vọng nhìn thấy – Sư Hạo Ngôn.

Văn Gia Ngọc cau mày.

Người này nhắn tin cho cậu ta làm gì?

Từ sau khi hai tay Sư Hạo Ngôn bị chém, Văn Gia Ngọc không kiên nhẫn đáp lại tin nhắn của anh ta nữa.

Khi cậu ta đến Vọng Thành chúc mừng sinh nhật Hoắc Lăng thì ở trên phi thuyền gần nửa tháng, sau khi xuống phi thuyền, thấy mấy trăm tin nhắn Sư Hạo Ngôn gửi đến thì chỉ cảm thấy phiền chán, không đáp lại cái nào, thậm chí còn không mở ra xem.

Sư Hạo Ngôn hình như cũng cảm giác được điều gì đó, nên sau đó hai người không liên lạc nữa.

Vì sao hôm nay...

Văn Gia Ngọc hoài nghi, tùy tay bấm mở.

Sư Hạo Ngôn: /Còn đang chờ anh Tấn Trác nhà cậu à? Khỏi chờ đi, cái người gọi là Lý Tấn Trác kia vốn không phải kẻ có tiền, càng không phải thiếu gia nhà họ Lý ở Vọng Thành. Anh ta chỉ là thằng bán phim thôi, ngay cả tên cũng là giả. Căn biệt thự anh ta gặp cậu là do anh ta bỏ tiền thuê. Tin anh ta có người nhà làm ở viện nghiên cứu khoa học Đế Quốc cũng là lừa cậu, muốn dẫn cậu mắc câu thôi. Anh ta đã dùng phương pháp này lừa gạt rất nhiều người rồi./

Văn Gia Ngọc: "!"

Sao có thể!

Văn Gia Ngọc khiếp sợ vô cùng.

Trong đầu phản bác Sư Hạo Ngôn đang lừa mình, nhưng lại cảm thấy đối phương không cần thiết phải bịa đặt một lời nói dối dễ dàng đổ vỡ như thế.

Hơn nữa...

Sao Sư Hạo Ngôn lại biết Lý Tấn Trác?

Anh ta điều tra mình ư?

Sư Hạo Ngôn cứ như biết Văn Gia Ngọc suy nghĩ cái gì, lại gửi một tin nhắn tới: /Có phải ngạc nhiên vì sao tôi biết nhiều thế không? Bởi vì Lý Tấn Trác đặt công cụ quay phim trong phòng, muốn quay cảnh anh ta làm tì.nh với cậu để buôn bán. À, chỗ tôi cũng có một phần băng ghi hình cậu đấy, rất rõ nét, có thể bán được giá tốt./

Văn Gia Ngọc há hốc miệng.

/Không nghĩ tới đúng không? Cậu vất vả khổ sở tính kế lâu như vậy, kết quả người ta chỉ là thằng bán phim đen mà thôi. Từ hồi ở trên phi thuyền, anh ta thấy dáng vẻ cậu không tồi nên đã tra xét tư liệu về cậu rồi, biết gia cảnh cậu bình thường thì theo dõi cậu, sau đó cậu lại nổi danh trên mạng... như vậy không phải đoạn phim cũng sốt xình xịch theo à? Đúng không nào? Lần đầu của nhà khoa học Văn Gia Ngọc sau khi say rượu. Chỉ cần tiêu đề này bị truyền ra, ha ha./

Đại não Văn Gia Ngọc trống rỗng.

Cậu ta nhìn đi nhìn lại tin nhắn Sư Hạo Ngôn gửi tới, hoàn toàn không dám tin.

Sao lại vậy được?

Tại sao có thể như vậy!

Có phải mình đang nằm mơ không?

Văn Gia Ngọc tự cấu mình một cái, chỉ cảm thấy đùi đau nhói.

Không được...

Nếu đoạn ghi hình này thật sự bị truyền ra ngoài, cậu ta sẽ vĩnh viễn không thể tiến vào viện nghiên cứu khoa học Đế Quốc được nữa! Sẽ không có nơi nào cần một người có vết nhơ như vậy!

Cậu ta phải tìm người giúp!

Ai?

Ai có thể giúp cậu ta?

Sư Hạo Ngôn có thể...

Không đúng!

Văn Gia Ngọc đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Rõ ràng Sư Hạo Ngôn đã hiểu được lúc trước cậu ta tính kế. Văn Gia Ngọc nhớ tới mình mượn chuyện này đòi hỏi Sư Hạo Ngôn bao nhiêu tài nguyên, chỉ cảm thấy trước mắt một vùng tối đen.

...

Bởi vì sắp tới hoang tinh huấn luyện, cho nên Đại học Vọng Thành tiến hành cuộc thi tháng cuối cùng, tổ chức rất hoành tráng.

Ngày thi tháng, gần như toàn bộ người giám hộ của sinh viên tham gia thi đều có mặt.

Kể cả Lệ Nhiên.

Hai người ngồi trong một góc tương đối hẻo lánh ở hội trường.

Sở Trần vẫn như ở nhà, không buồn để ý ánh mắt người ngoài, trực tiếp nằm nhoài trên vai Lệ Nhiên, cười tủm tỉm hỏi: "Em sắp lên chiến trường rồi, anh không cổ vũ em à?"

Lệ Nhiên: "Cổ vũ thế nào?"

"Một nụ hôn cổ vũ cũng được, buổi tối sờ sờ cổ vũ cũng được, cho Lệ Dục đi ra cổ vũ cũng được luôn." Sở Trần cười khẽ ra tiếng: "Hoặc là đừng cho Lệ Dục đi ra, anh đích thân cổ vũ cũng tốt."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên liếc Sở Trần một cái, cố ý hỏi: "Ngay bây giờ?"

Sở Trần không nhịn được mà bật cười ra tiếng: "Nếu anh có thể cổ vũ ngay bây giờ thì em cũng có thể. Dù sao da mặt em dày mà, không biết ngượng."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên mím môi không nói.

Sở Trần cười run cả vai, hồi lâu sau mới nói: "Trêu anh thôi. Chỗ này đông người như vậy sao em lại không biết ngượng được chứ. Còn chưa nói nếu thật làm ở đây sẽ bị chú cảnh sát mang đi mất. Đến lúc ấy hai chúng ta đều lên báo, ba mẹ mình nhìn thấy còn không tức phát ngất, sau đó treo tụi mình lên đánh à!"

Lệ Nhiên nghe Sở Trần hình dung, cười khẽ.

Kỳ thi sắp bắt đầu, trên màn hình đã biểu hiện số phòng chiến đấu.

Sở Trần nhìn thoáng qua, nói với Lệ Nhiên: "Em đi đây, cần vào vị trí trước năm phút."

Cậu vừa định mở vòng tay thông minh đã bị người đè cánh tay lại.

Sở Trần: "?"

Đôi mắt Lệ Nhiên vẫn tràn đầy lạnh lùng mà trong trẻo. Anh ghé sát lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Sở Trần, cặp môi mềm mại của anh vừa chạm đã tách ra, rũ mi nói: "Đánh cho ổn, không cần hoảng, lần này là một cơ hội rất tốt."

Sở Trần chớp chớp mắt: "Ừm."

Sân thi đấu lần này không giống sân huấn luyện lúc trước mà được chế tạo đặc biệt dành riêng cho kỳ thi tháng.

Sở Trần mở vòng tay thông minh ra, nhập số phòng, sau khi tiến vào, hệ thống quét ra thân phận Sở Trần ở trường học, đồng thời đo lường sức mạnh tinh thần. Sau khi hệ thống giám định ra kết quả B+ thì trực tiếp ném Sở Trần tới phòng cấp B+.

"Sở Trần lớp ba tiến vào phòng cấp B+, chúc cậu thắng ngay trận đầu."

Sở Trần nhìn thoáng qua, phát hiện số người xem của mình hiện lên một số 1 nho nhỏ.

Nhớ lại nụ hôn chủ động của Lệ Nhiên vừa rồi, hai mắt Sở Trần lập tức sáng ngời.

Cậu thoáng nhếch môi, thầm nghĩ chờ thi xong về nhà phải đè Nhiên Nhiên ra hôn cho nghiêm túc một lượt mới được.

Sân thi tháng không lớn lắm, nhưng rất phức tạp.

Sở Trần nhìn hoàn cảnh rừng mưa xung quanh, cảm thấy như đang chơi game thực tế ảo vậy.

Trước đây cậu chỉ đối mặt với kẻ địch là mãnh thú, lần này là lần đầu có người làm đối thủ. Nhưng cũng chẳng sao... Ưu thế lớn nhất của Sở Trần là cậu nhìn thấy được gợn sóng sức mạnh tinh thần của người khác, mà người ta thì không.

Sở Trần tia được một bạn học đang ngó nghiêng dáo dác cách đó không xa, nhếch môi cười.

"Ruỳnh!" Một tiếng nổ vang lên.

Toàn bộ sân thi đấu cấp B+ cứ như gặp động đất.

Chờ một mảnh bụi mù tan đi, tảng đá mà bạn học kia ẩn nấp đã bị nổ tan tác, ngay cả bạn học kia cũng bị loại, chỉ lưu lại một hố sâu đen ngòm.

Đối phương thậm chí không thấy được người ra tay là ai.

Sở Trần nhìn máy ghi điểm, con số bên trên đã biến thành số người cậu đánh chết.

Sở Trần tiếp tục đi về phía trước.

Mà ở khắp nơi trong sân, các sinh viên hoảng sợ không thôi.

"Sao vậy? Má, trận nổ vừa rồi đáng sợ thế?"

"Từ chỗ nào thế?"

"Chẳng lẽ trong sân còn thả mãnh thú gì à? Âm thanh kia không giống nhân loại chiến đấu gì cả..."

"Ruỳnh!"

"Rầm rầm!"

"Ầm!"

Tiếng động kinh người không ngừng vang lên, số người trong sân ngày càng ít, những người còn sống sót trong sân đều căng da đầu, tự hỏi nơi âm thanh vang lên là có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng không dám chạy qua xem. Mà người bị đánh chết thì như ong vỡ tổ xôn xao đi xem rốt cuộc là ai vừa giết mình, dùng biện pháp gì.

Càng ngày càng nhiều người xem Sở Trần.

"Rốt cuộc là thế nào? Năng lực gì vậy chứ?"

"Chịu..."

"Cậu ta ăn gian đấy à?"

Khắp hội trường nhao nhao cả lên.

Nhưng rất nhanh sau đó có nhân viên công tác lên đài, công bố cuộc thi tháng có thiết lập giám sát mạng Tinh Tế, không có gì khác thường, càng không thể có người gian lận.

Tại trường quân đội Vọng Thành cũng không có bao nhiêu người sức mạnh tinh thần cấp B+. Lần thi đấu này chỉ có hơn bốn mươi người, sân thi đấu cũng không lớn. Chỉ lát sau, con số trên đỉnh đầu Sở Trần đã biến thành 23.

Tròn trịa hai mươi ba người.

Có một nửa số người trong sân bị cậu giải quyết.

"Chúc mừng Sở Trần lớp 3 ở phòng B+ thắng lợi, sắp tiến vào phòng A, chúc cậu thắng ngay trận đầu."

Sở Trần nhướng mày.

Lại còn có chế độ thăng phòng cơ à?

Sở Trần vừa phản ứng lại đã bị chuyển tới phòng cấp A.

"Đậu má, cái cậu vừa nghiền ép phòng cấp B+ đã nhảy sang phòng cấp A rồi kìa!"

"Hả? Tôi còn tưởng xong rồi nên thoát màn hình quan sát cuộc chiến mất tiêu."

"Mau vào lại đi! Cậu ta gặp một sinh viên cấp A rồi!"

"Tôi cảm thấy không cần xem đâu, các cậu không biết khiêu chiến vượt cấp khó thế nào đâu. Người sức mạnh tinh thần cấp B+ hoàn toàn không thể thắng người sức mạnh tinh thần cấp A. Hệ thống chuyển cậu ta qua đại khái là vì muốn kết thúc..."

"Cậu ta thắng rồi!"

"Cái gì?"

Cả đống sinh viên và người giám hộ vây xem đều ào vào thị giác quan sát Sở Trần như ong vỡ tổ.

Sở Trần hoàn toàn không thèm để ý lượng khán giả xem mình ngày càng tăng lên.

Phòng cấp A lớn hơn phòng cấp B+ Sở Trần vừa thi đấu rất nhiều. Chủ yếu là vì sinh viên sức mạnh tinh thần cấp A đông hơn, gần như gấp ba số sinh viên phòng cấp B+.

Sau khi Sở Trần xử đẹp hai sinh viên sức mạnh tinh thần cấp A, sức mạnh tinh thần cậu cũng có chút hao hụt.

Cậu dứt khoát tìm đại một mặt cỏ nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Không lâu sau, bên cạnh vang lên tiếng loạt xoạt.

Sở Trần vừa ngẩng lên đã thấy một bạn học cách đó không xa, đang tránh sau một cái cây nhìn về phía một người khác.

Bạn học này hơi béo, gương mặt tròn trịa trông rất dễ có thiện cảm.

Trông cậu ta rất căng thẳng, đầu quay tới quay lui ngó dáo dác. Nhưng cây cỏ chỗ này quá tươi tốt, cậu ta không phát hiện Sở Trần đang nằm nghỉ ngơi dưới đất.

Sở Trần nở nụ cười ôn hòa, lồm cồm bò dậy.

Cậu nhẹ tay nhẹ chân đi tới, vỗ bả vai người kia: "Chào bạn học?"

"Áaaaaa..." Cậu bạn học kia hét lên một tiếng, sợ đến mức đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Cậu ta nhìn thấy Sở Trần thì phản xạ bọc một lá chắn tinh thần quanh mình, nhưng Sở Trần lại chậm chạp không công kích.

Cậu ta hơi sửng sốt, nhẹ nhàng thở phào một tiếng, nhưng vẫn không triệt tiêu lá chắn mà hơi ngạc nhiên hỏi: "Là cậu à? Cậu chẳng phải là cái cậu họ Sở kia sao? Tôi nhớ sức mạnh tinh thần của cậu là B+ cơ mà? Sao tự nhiên lại chạy đến phòng A?"

"Tôi cũng không biết nữa. Tự nhiên không hiểu ra sao xuất hiện ở đây."

Mặt Sở Trần rất vô tội.

Quần chúng vây xem: "..."

Chắc tụi tôi kí đầu cậu quá.

Cậu còn không biết xấu hổ bảo không biết à?

Còn không phải vì cậu diệt sạch người trong phòng B+ hay sao!

Cậu nói ra lời như vậy không thấy cắn rứt lương tâm hả?

"À, thế chắc là hệ thống bị lỗi rồi. Trước kia chưa thấy loại tình huống này bao giờ." Bạn học kia thấy Sở Trần không định tấn công mình thì thử triệt tiêu lá chắn sức mạnh tinh thần quanh thân.

Cậu ta cũng không tấn công Sở Trần, mà thương cảm nói: "Cậu cũng thảm quá đi chứ. Thế này chẳng phải đến tặng điểm cho người tay hay sao?"

Sở Trần tội nghiệp vô cùng: "Đúng đấy. Nhưng tôi không muốn chết sớm như vậy. Đây là lần đầu tôi vào phòng cấp A đấy."

Bạn học lúng túng nói: "Tuy tôi rất muốn giúp cậu nhưng tôi cũng không có cách nào. Mặc dù sức mạnh tinh thần của tôi định cấp là A, nhưng năng lực khống chế và duy trì đều kém vô cùng. Ai ở phòng này cũng đều mạnh hơn tôi... Hơn nữa, không biết sao nãy giờ xung quanh nơi này đều có tiếng nổ mạnh, không rõ là thứ gì, dọa người ta sợ chết khiếp..."

"Đúng vậy, dọa người ta sợ thật."

Sở Trần nói.

"Đúng rồi, tôi tên là Bối Thông." Cậu bạn tự giới thiệu.

Sở Trần hé miệng định nói tên mình, lại nghe Bối Thông cười nói: "Không sao đâu, cậu khỏi cần giới thiệu. Cậu tên Sở Trần đúng chưa?"

"Ừ!" Sở Trần cũng cười.

Bối Thông thả lỏng hơn nhiều, nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn với Sở Trần.

Cậu ta nhìn khắp xung quanh một vòng: "Đám cùi bắp như bọn mình muốn nói chuyện phiếm cũng nên trốn đi trước thì hơn. Chẳng may bị người khác nhìn thấy thì sẽ bị bị giế.t chết thẳng cẳng mất."

Bối Thông nói xong, lại quay đầu hỏi Sở Trần: "Tôi có thể tin tưởng cậu không?"

"Hả?"

"Cậu sẽ không đánh lén sau lưng tôi đấy chứ?"

"Sao có thể thế được?"

Sở Trần mở to hai mắt, thoạt nhìn cực kỳ vô tội: "Sức mạnh tinh thần của tôi chỉ có B+, mà cậu đã là A rồi. Dù thế nào cậu cũng hơn tôi mà. Tôi còn sợ cậu giết tôi ấy."

Bối Thông khoát tay: "Không đâu. Cậu chỉ là không cẩn thận tiến nhầm phòng, tôi sẽ không làm gì cậu. May mà tôi nhận ra cậu nhé, không thì cậu tiêu rồi."

"Đúng đúng, cậu là người tốt."

Sở Trần cười tủm tỉm.

Bối Thông nghe Sở Trần nói mà hơi ngượng ngùng.

Cậu ta lôi kéo Sở Trần đi về phía một lùm cây tương đối cao để trốn.

Sở Trần hỏi: "Chúng ta gặp mặt không đánh nhau thế này có tính là vi phạm quy định không?"

"Không tính."

Bối Thông lắc đầu giải thích: "Cậu vừa chuyển đến nên không rõ tình huống lắm đúng không? Thật ra thi tháng không chỉ khảo sát sức mạnh tinh thần mà còn khảo sát những thứ khác nữa. Có vài người vừa vào phòng đã bắt đầu kéo bè kéo cánh, hình thành đoàn đội nhỏ, như vậy giết người đều nhiều hơn, điểm cũng cao."

"Sẽ không vì điểm mà tranh cãi với nhau à?"

"Không đâu, mọi người cùng chia, thật ra có thể đưa tặng điểm mà."

Sở Trần tưởng tượng tới hình ảnh kia: "Vậy các cậu còn rất hài hòa đấy."

"Chứ sao nữa. Chỉ cần điểm số đẹp là được rồi, huống chi như vậy cũng nói lên bình thường nhân duyên của cậu không tồi, nếu không người ta cũng chẳng tổ đội với cậu đâu." Bối Thông thở dài: "Tôi chính là trường hợp không ai chịu lập đội chung nè."

Sở Trần vươn tay vỗ vai cậu ta: "Không sao đâu, cậu còn có tôi."

"Cũng đúng, hai đứa cùi bắp như nhau, nói không chừng có thể lừa chết người nào cũng nên." Bối Thông rất lạc quan, Sở Trần vừa nói xong cậu ta đã vui vẻ ngay được.

Hai người trò chuyện một hồi, Sở Trần cũng nghỉ ngơi hòm hòm rồi.

Cậu nói: "Cậu có cảm thấy nhàm chán không? Hay hai đứa mình chơi một trò chơi đi?"

Bối Thông: "Trò chơi gì cơ?"

Sở Trần: "Cậu đuổi tôi chạy."

Bối Thông không phản ứng kịp.

Sở Trần đã vươn tay kéo Bối Thông đứng dậy, cùng nhau chạy về phía trung tâm.

Tuy chân Bối Thông theo phản xạ đuổi kịp, nhưng lòng thì sốt ruột vô cùng: "Cậu không muốn sống nữa à? Tuy chúng ta tránh ở nơi đó cũng không giết được ai, không lấy được điểm, nhưng nhỡ đâu có người đi ngang qua chúng ta có thể đánh lén sau lưng cơ mà?"

Sở Trần khẽ bật cười, liếc thấy đằng trước có bóng người thì nói nhanh: "Không phải cậu nói xung quanh vẫn luôn có tiếng nổ mạnh nhưng không rõ là âm thanh gì à?"

Bối Thông: "?"

Sở Trần chỉ nhẹ nhàng chỉ về phía bên kia, sức mạnh tinh thần nhắm chuẩn, chỉ nghe một tiếng nồ "Rầm" vang lên, một đám mây hình nấm dâng cao. Giây sau đó, số người Sở Trần đánh chết lại thay đổi, mà chỗ vừa rồi còn có người giờ chỉ dư lại một hố thật sâu.

Bối Thông: "!"

Bối Thông kinh hồn bạt vía.

Rõ ràng cậu ta chưa kịp nhìn gì, chỉ thấy Sở Trần nhẹ nhàng duỗi tay... sau đó người biến mất?

Sao lại thế!

Bối Thông giật mình nhìn Sở Trần.

Sở Trần cười nói: "Cậu thấy có phải là âm thanh này không?"

Mặt Bối Thông dại ra: "... Đúng là nó."

Sở Trần không nhịn được mà cười rộ lên.

Cậu tự tay chia số điểm vừa đạt được cho Bối Thông: "Tôi vừa tới phòng A, đúng là không quá quen thuộc nơi này, không ngờ còn có thể kéo bè kéo cánh. Tin tức này rất hữu dụng với tôi, chia cho cậu điểm này. Nhưng sức mạnh tinh thần của tôi không còn nhiều lắm, chỉ có thể chơi thêm một lát thôi. Cậu theo tôi hay là..."

"... Tôi... tôi không theo đâu."

Bối Thông lùi lại hai bước.

Sở Trần hiểu rõ: "Cũng đúng, hình ảnh bạo lực máu tanh này thật sự khiến người ta cảm thấy không khỏe, cậu không muốn xem cũng là bình thường."

Bối Thông: "..."

Trọng điểm là cái này à!

Trọng điểm chẳng lẽ không phải là con người cậu có hơi khủ,ng bố hay sao!

Rõ ràng là sức mạnh tinh thần cấp B+, vì sao có thể loáng cái đã giế.t chết người sức mạnh tinh thần cấp A chứ hảaaa?

Quá không khoa học!

Nhưng người như vậy lại không giết mình...

Bối Thông thắc mắc trong lòng, cũng hỏi ra miệng luôn.

Sở Trần cười khẽ: "Ban đầu tôi định xử cậu tại chỗ, nhưng cậu thấy tôi, biết tôi là Sở Trần, cũng biết sức mạnh tinh thần của tôi chỉ có B+, đã vậy còn không tấn công tôi, còn nguyện ý dẫn tôi đi chơi... vừa rồi tôi cũng nói dối lừa cậu mà. Cậu không giận à?"

Bối Thông lén nhìn Sở Trần một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu nói dối nhưng cũng không phải nhằm mục đích hại tôi."

Sở Trần thoáng sửng sốt.

Cậu cười rộ lên: "Thêm bạn tốt nhé? Làm quen với nhau đi? Sau này tôi sẽ không trêu cậu nữa."

"Ừ được được."

Sau khi hai người thêm bạn tốt, Sở Trần còn muốn đi chọc người khác kiếm điểm nên rời đi trước.

Tuy Bối Thông nói không theo Sở Trần, nhưng bản đồ cũng chỉ lớn có vậy thôi, cậu ta vừa leo lên một bãi trống đã thấy Sở Trần như đại ma vương đuổi theo đủ các thể loại bạn học chạy gần hai vòng bản đồ...

"A a a a... cứu mạng..."

"Cậu ta ở chỗ tôi này! Mau tới giúp tôi với..."

Bối Thông: "..."

Sở Trần chơi một lát, thể lực không chống đỡ nổi, sức mạnh tinh thần cũng gần khô kiệt, không đuổi nổi nữa. Cậu thở hổn hển, biết có ở lại cũng chỉ có đường chết nên dứt khoát thoát phòng.

Khoảnh khắc mống mắt biến mất, Sở Trần từ phòng thi đi ra, liếc mắt đã thấy mấy người ngồi hàng đầu đồng loạt quay đầu nhìn mình.

Sở Trần đảo qua một vòng, thân thiện cười với bọn họ một cái.

Cậu quay đầu nhìn Lệ Nhiên, hai mắt sáng ngời trong suốt, tranh công nói: "Nhiên Nhiên, em biểu hiện thế nào?"

Lệ Nhiên gật đầu: "Khá tốt."

Sở Trần: "Vậy anh định thưởng em thế nào đây?"

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lệ Nhiên nhìn Sở Trần chằm chằm.

Sở Trần chợt nhớ tới nụ hôn mềm nhẹ của Lệ Nhiên trước đó, đáy lòng rung động, ghé tới dán sát bên tai Lệ Nhiên: "Phần thưởng tương tự với hình thức cổ vũ em vừa nói ấy. Anh chọn cái nào rồi?"

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên khàn giọng: "Về nhà hẵng nói."

"Được." Sở Trần cười cong cả mắt.

Thành tích thi tháng vừa nhìn là hiểu.

Sở Trần là người đứng đầu phòng B+, đứng thứ ba phòng cấp A. Tuy phòng A chỉ đứng thứ ba, nhưng đó là thành tích sau khi Sở Trần dẹp xong phòng B+ lại tiến vào phòng A, chưa nói sức mạnh tinh thần của cậu chỉ xét ra cấp bậc B+. Chuyện này là trước nay chưa từng thấy.

Qua đợt thi này, danh tiếng Sở Trần vang dội.

"Sao cậu ta trâu bò thế? Tôi nhớ ra rồi! Không phải hồi mới khai giảng trên tinh võng truyền lưu đoạn băng ghi hình Sở Trần đấy à? Lúc ấy rất nhiều người đều hò hét kêu đáng gờm nữa. Chỉ là đoạn băng kia chỉ tồn tại một đêm đã bị người ta xóa mất."

"Tôi còn tưởng giả chứ, không ngờ..."

"Sở Trần rõ ràng chỉ có B+ mà? Tại sao chứ?"

"Có ai ghi lại đoạn băng kia không? Cho tôi xem với..."

Khắp hội trường ồn ào nhốn nháo.

Sở Trần đẩy Lệ Nhiên chuồn ra từ cửa hông.

Hai người vừa ra đến bên ngoài, Sở Trần cười rộ lên, vui sướng nói: "Anh có thấy không? Vừa rồi trong cuộc thi Văn Gia Ngọc kia còn tìm một đống sứ giả hộ hoa vây quanh mình. Em vừa đánh với đám người đó thì Văn Gia Ngọc còn kinh ngạc sao em lại ở đó cơ. Mấy người bên cạnh cậu ta trực tiếp bị em nổ văng khỏi trận, sau đó em đuổi theo cậu ta chạy, nhìn cậu ta trốn đông trốn tây... Đây chính là niềm vui của kẻ mạnh phải không?"

Lệ Nhiên nhếch môi.

Lúc trước Văn Gia Ngọc dụ Sư Hạo Ngôn ra tay với Sở Trần, Sư Hạo Ngôn cố ý tìm người hạ thuốc Sở Trần. Nếu không phải khi ấy gã trai bao kia không dám xuống tay với cậu thì Sở Trần đã bị người ta cưỡng hi.ếp rồi.

Văn Gia Ngọc tự nhận làm rất bí ẩn, nhưng Sư Hạo Ngôn không thù không oán với Sở Trần, người này ra tay với Sở Trần chỉ có thể là do Văn Gia Ngọc xúi bẩy thôi.

Dưới cái nhìn của Lệ Nhiên, Sở Trần nhằm vào Văn Gia Ngọc đến mức nào đều được.

Sở Trần vui sướng vô cùng, tâm trạng hớn hở.

Cậu ngân nga định mang Lệ Nhiên về nhà, làm một ít chuyện càng sung sướng hơn. Nhưng vừa đến cổng trường đã bắt gặp cảnh Văn Gia Ngọc chặn đường Hoắc Lăng.

Sở Trần: "?"

Sở Trần theo bản năng muốn thấy chết không cứu, chạy nhanh rời đi. Nhưng mắt Hoắc Lăng cũng rất sắc, đã thấy Sở Trần và Lệ Nhiên, anh ta lập tức hô to: "Sở Trần..."

Sở Trần: "..."

Haizz.

Đều do mình chậm chân.
Bình Luận (0)
Comment