Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 93

Lệ Phần nóng vội quay về. Lúc mở cửa, chính anh cũng cảm thấy mình có bệnh.

Mà bệnh không hề nhẹ.

Tuy nói anh và Lệ Nhiên là cùng một người, nhưng Lệ Phần thi thoảng cũng sẽ phân biệt rạch ròi giữa hai người. Ví như anh thấy Sở Trần – người Lệ Nhiên cưới, không phải người yêu của mình mà chỉ là của Lệ Nhiên.

Vợ Lệ Nhiên sợ tối, cần người khác ở bên cạnh.

Anh cần gì phải trở về?

Thậm chí còn chưa họp xong...

Không biết người trong quân đoàn sẽ nghĩ thế nào...

Nhưng cũng đã về rồi.

... Huống chi nếu không về, sau này Lệ Nhiên trở lại nắm quyền kiểm soát cơ thể, mọi chuyện sẽ rất khó xử.

... Chắc chắn Sở Trần sẽ tra hỏi vì sao anh không về. Nói không chừng vì thế sẽ khóc lóc, cãi nhau với Lệ Nhiên. Lỡ như hai người tranh cãi đến nỗi muốn ly hôn thì chẳng phải Lệ Nhiên sẽ đổi lỗi lên đầu Lệ Phần à...

Lệ Phần nghĩ đến đây là lại cảm thấy đau đầu.

Vì nhân cách chủ, anh chỉ đành vào nhà.

Lúc Lệ Phần đẩy cửa thì đèn trong phòng đã mở.

Sở Trần co người nằm trên ghế sô pha.

Cậu cuộn tròn lại, hai tay ôm chân, vùi đầu trong khuỷu tay, rõ ràng khi đứng dậy vóc người không thấp, nhưng lúc này đây, trong cậu thật nhỏ bé.

Hình như nghe tiếng mở cửa, Sở Trần ngước đầu, giọng khàn khàn: "Nhiên Nhiên..."

Lệ Phần liếc mắt đã thấy vành mắt cậu ửng hồng.

... Sợ tối thế ư?

Khóc luôn rồi à?

Lệ Phần vừa nghĩ vừa điều khiển xe lăn, anh nào biết an ủi thế nào.

Nếu như là Lệ Nhiên thì cậu ta sẽ làm gì?

Lệ Phần thầm nghĩ, đưa tay kéo Sở Trần vào trong ngực.

Anh lóng ngóng vỗ lưng Sở Trần: "Đừng sợ, anh đã về rồi."

Sở Trần tựa đầu lên vai Lệ Phần, mắt cong lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Đáng tiếc, Lệ Phần không nhìn thấy.

Sở Trần nhỏ giọng hỏi: "Anh vừa làm gì vậy?"

"Họp." Lệ Phần trả lời.

Sở Trần dừng lại, buông Lệ Phần ra, cậu nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt mang theo sự áy náy mà hỏi: "Vậy em gọi anh về có làm phiền anh không?"

Ánh mắt Lệ Phần rời rạc: "Không."

Nhớ lại vừa rồi anh nói sẽ họp tiếp, nhưng khi nghe cấp dưới báo cáo, anh lại không tài nào tập trung được. Cuối cùng, anh dứt khoát đứng dậy báo rằng mình có việc nên đi trước. Lệ Phần khinh bỉ trong lòng.

Anh đã nghĩ xong rồi.

Thảo nào người xưa thường nói hồng nhan họa thủy.

Sở Trần kiều diễm thế này thì sao Lệ Nhiên chịu nổi?

Người làm nhân cách phụ như Lệ Phần thì còn có thể làm sao? Chỉ có thể thu dọn cục diện rối rắm thôi.

Suy nghĩ một đống thứ xong, Lệ Phần mới buông Sở Trần ra.

Anh xụ mặt nói: "Bây giờ anh không phải học sinh, đã có sự nghiệp của riêng mình. Về sau, chuyện ngày hôm nay không được lặp lại thêm nữa."

Sở Trần chớp mắt: "Được."

Nói rồi, cậu nhìn Lệ Phần, đáng thương kéo tay áo anh, khẽ hỏi: "Vậy sau này lúc sáng anh đi làm, tối đến có thể về nhà làm tiếp không? Đợi em đi huấn luyện ở hoang tinh thì chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa."

Lệ Phần: "..."

Lệ Phần cảm thấy lời nói của mình hoàn toàn vô ích.

Anh quay đầu đối diện với Sở Trần.

Đôi mắt của Sở Trần rất đẹp, ánh mắt trong suốt, tỏa sáng. Lúc cậu nhìn Lệ Phần, anh có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó. Lông mi vừa dài vừa dày, thoáng rủ mi thì hàng mi trên dưới chạm vào nhau, tựa như thước phim quay chậm.

Cậu nói bằng giọng như nũng nịu: "Em muốn anh ở bên em nhiều hơn một chút."

Lệ Phần: "..."

Nếu là Lệ Nhiên, cậu ta nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Trần, lại nghe nói thế thì chắc chắn không thể nhịn được!

Anh đồng ý: "Được."

Anh nói thầm trong lòng, tôi không hề đồng ý nhé, là Lệ Nhiên đồng ý đấy.

Đôi mắt Sở Trần lập tức cong lên, tiến tới hôn Lệ Phần.

Đôi môi mềm mại bên khóe miệng, Lệ Phần vô thức nín thở, tầm mắt anh dừng trên gương mặt không tì vết của cậu. Nụ hôn vừa chạm đã rời đi ngay, Sở Trần đứng dậy, trông cậu có vẻ tốt hơn nhiều, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

Lệ Phần lắc đầu.

Sở Trần: "Em cũng chưa, bây giờ cũng đói bụng, em đi làm cơm tối đây."

Sở Trần đi vào phòng bếp.

Lệ Phần ngồi trên ghế sô pha đọc tin nhắn cấp dưới gửi, vẻ mặt vô cảm gõ chữ: /Tôi cũng hết cách rồi, Sở Trần dính người quá. Sau này, buổi tối sẽ không họp qua video nữa, chuyển sang họp mô phỏng trực tuyến./

Công việc ở Quân đoàn Phần Diệm quá nhiều, Lệ Nhiên sẽ xử lí một số thứ, còn Lệ Phần thì ra mặt.

Hai nhân cách, mỗi người làm việc của bản thân. Bởi vì nguyên nhân sắp hết tuổi thọ mà gần đây đang từ từ ủy quyền.

Mùi thơm bay ra từ phòng bếp.

Lệ Phần liếc nhìn Sở Trần bận rộn bên trong phòng bếp, anh mở tin nhắn mới nhất từ cấp dưới.

/Nhấp vào xem cuộc thi tấn công hàng tháng của Sở Trần./

/Khiếp thật! Sở Trần chẳng chừa mặt mũi cho người ta gì cả! Ai xem cũng bảo đã ghiền!/

Lệ Phần: "?"

Chuyện gì nữa đây.

Lệ Phần ôm thái độ nghi ngờ mà nhấn vào xem. Đúng là video Sở Trần ở kì thi hàng tháng, cậu đuổi theo một đám bạn học sức mạnh tinh thần cấp A đang chạy trốn, bọn họ vừa khóc vừa chửi bậy.

Lệ Phần: "..."

Trong lúc nhất thời, anh chẳng biết nên khen Sở Trần nghịch thiên hay nói đám người có sức mạnh tinh thần cấp A là vô dụng.

Vẻ mặt anh bình thản, lại kéo xuống tiếp.

/Sau khi kết thúc kì thi hàng tháng, ba người Sở Trần, Văn Gia Ngọc, Hoắc Lăng lần đầu tiên tập trung ở một chỗ, Văn Gia Ngọc có vẻ bị sỉ nhục./

/Sau khi nói chuyện cùng Sở Trần và Hoắc Lăng, hình như Văn Gia Ngọc khóc!/

Lệ Phần chẳng thèm đọc nội dung mà nói ngay: /Lần sau thấy chuyện này thì cứ xóa thẳng tay đi./

/Vâng/

Không bao lâu sau, Sở Trần đã nấu cơm xong, cậu lau tay rồi gọi Lệ Phần tới dùng cơm. Lệ Phần làm màu, anh cúi đầu nói: "À, đợi một lát đã, anh còn chút công việc phải xử lí."

Anh giả vờ ngồi một lát trên ghế sô pha, thật ra anh chẳng hề làm gì cả, sau đó Lệ Phần mới điều khiển xe lăn đi.

Sở Trần ngồi trên bàn àn, cười tủm tỉm nhìn Lệ Phần.

Lệ Phần liếc cậu: "Em nhìn anh làm gì?"

"Nhìn gương mặt đẹp trai của anh." Sở Trần khẽ cười.

Lệ Phần nhíu mày, thầm nghĩ tại sao Sở Trần lại nông cạn như thế? Chỉ biết nhìn mặt... Ánh mắt anh không hề liếc nhìn Sở Trần nhưng đôi tai lại hơi ửng hồng.

Sau khi hai người dùng cơm xong, Sở Trần đi đến phòng huấn luyện luyện tập sức mạnh tinh thần.

Hôm nay cậu đã ngủ một ngày liền, tất nhiên tối không thể ngủ tiếp. Mãi đến hai giờ sáng, chuông reo, cậu mới tắt tinh võng.

Cứ tưởng rằng Lệ Phần đã đi ngủ từ lâu, hoặc vờ như ra ngoài làm việc, trốn không muốn ngủ chung với mình. Lại chẳng ngờ, đợi đến khi Sở Trần xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ đã trông thấy bên trong vẫn còn ánh đèn ấm áp.

Đẩy cửa, Lệ Phần ngồi trên giường, trên mắt đeo một tầng mống mắt.

Sở Trần sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Lệ Phần qua đêm trên giường.

... Chẳng lẽ vì Sở Trần từng bảo sợ tối nên Lệ Phần mới không bỏ đi?

Sở Trần khẽ nhếch môi, không hề lên tiếng làm phiền Lệ Phần.

Cậu đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong thì vén chăn chui vào bên cạnh Lệ Phần. Lệ Phần chưa bao giờ trải qua việc này nên giật nảy mình, mống đen trên mắt biến mất, anh quay đầu nhìn Sở Trần.

Sở Trần ngửa đầu, mắt cong thành trăng lưỡi liềm, khẽ nói: "Chồng bận à? Hay đang chờ em thế?"

Yết hầu Lệ Phần khẽ động.

Số lần Sở Trần gọi Lệ Nhiên bằng "chồng" không nhiều. Đa phần đều gọi thẳng "Nhiên Nhiên", nên khi vừa nghe Sở Trần gọi thế, trong lòng Lệ Phần bỗng có cảm giác khó tả.

Lại nhớ tới Sở Trần hỏi...

Làm sao mà anh lại chờ cậu chứ?

Tất nhiên là vì bận rộn nên mới chưa ngủ!

Anh "ừ" một tiếng, nghiêm mặt nói: "Gần đây chuyện tương đối nhiều."

"Vậy em không quấy rầy anh." Sở Trần ngoài miệng nói không quấy rầy nhưng vẫn tựa đầu lên người Lệ Phần. Cậu tìm tư thế thoải mái, mở tinh võng xem tin tức.

Lệ Phần thấy thế thì không nói gì, cũng chẳng thể ngủ nên đành làm việc tiếp.

Hai người đều im lặng.

Sở Trần tùy ý nhấn lên tinh võng, phát hiện gần đây có "tin nóng", không ngờ lại không liên quan đến chuyện Văn Gia Ngọc tạo ra thuốc ức chế mà là biểu hiện của cậu ta trong kì thi hàng tháng.

... Video được chiếu trên trang web chính thức của trường Đại học Vọng Thành, không biết được ai biên tập lại rồi đăng lên.

Nội dung nhàm chán đều bị cắt, chỉ còn các thao tác lóa mắt.

Ví như sau khi rời phòng B+, cậu đi thẳng đến phòng A, lừa Bối Thông rồi cuối cùng đuổi theo một đám người...

Video có rất nhiều lượt xem, bình luận phía dưới cũng đa dạng.

/Trời ạ, đây là Sở Trần mà tôi biết đấy ư? Con trưởng của Sở Nguy Vân ư? Không phải nghe nói sức mạnh tinh thần của cậu ta cực kỳ thấp sao? Người bình thường là A mà cậu ta cũng chẳng có mà? Vì sao lại có thể đuổi đánh người khác thế?/

/Cảm thấy như đang nằm mơ.../

/Mẹ mị hỏi vì sao mị lại quỳ xem video này./

/Bối Thông kia trông thật đáng thương. Ha ha ha, cái nét mặt lúc cậu ta nhìn thấy Sở Trần giết người chẳng khác gì tôi!/

/Mẹ kiếp, lần đầu tiên tôi biết kì thi hàng tháng Đại học Vọng Thành lại có thể đi từ phòng B+ lên phòng A đó./

/Cái này mị biết nè! Chỉ cần số người bị gi.ết chết từ một phần ba trở lên, toàn trường chỉ còn mình chế sống sót thì có tư cách đến phòng cao hơn đó. Mấy chế cũng biết là đẳng cấp áp chế của sức mạnh tinh thần vô cùng cao nên người có sức mạnh tinh thần B+ không dễ đi vào phòng A đâu. Người bình thường làm sao làm được điều kiện hà khắc như thế, trước đây chưa từng có tiền lệ. Vậy nên, có thể thấy Sở Trần ở trong video đỉnh thế nào./

/Vì sao sức mạnh tinh thần của cậu ta không phải hình gió lốc nhỉ? Là cái gì vậy? Sao một chưởng đã làm nổ thành một cái hố rồi?/

/Chắc là biến dị đấy, trong lịch sử cũng có người như này nhưng rất ít./

/Thật hả? Tui không có ấn tượng gì cả.../

/Đúng là không có ấn tượng nhưng đi tìm chút là phát hiện nó có thật á./

/Tôi khá hứng thú với việc này nên trước đó đã điều tra rồi, chính xác có loại người này tồn tại, chỉ là số lượng vô cùng ít ỏi nên mọi người không có ấn tượng thôi./

Sở Trần đọc mấy phần bình luận sau thì hơi sững sờ.

Lúc trước cậu đã từng tìm hiểu nội dung tương tự, nhưng khi ấy không thấy người nào như thế, Sở Trần còn tưởng nó có liên quan đến người xuyên không là cậu.

Cậu thoát ra để tra thì quả thật thấy mấy năm trước, đã có người hỏi rằng phóng sức mạnh tinh thần mà không ra hình gió lốc thì phải làm sao. Khi đó, phía dưới còn có người chế giễu người kia làm ra vẻ, nói dối.

Sở Trần: "?"

Sở Trần rất tự tin với trí nhớ của mình, cậu vô thức quay đầu nhìn Lệ Phần.

Hình như phát hiện động tác của cậu, đầu Lệ Phần cũng lệch sang bên này, nhưng mống đen trên mắt anh vẫn chưa biến mất, hiển nhiên vẫn còn đang trên tinh võng.

Sở Trần cũng đăng nhập lên tinh võng, gửi tin tới tài khoản của Lệ Phần.

Sở Trần: /Anh yêu, anh có rảnh thì xem nội dung em gửi đi, là anh bảo người khác làm đúng không?/

Bên trong phòng làm việc của Quân đoàn Phần Diệm.

Người ở bên trong ngồi làm việc rất nghiêm chỉnh nhưng ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài.

... Tất cả đều là người bị Lệ Phần kéo dậy họp.

Lệ Phần và bọn họ đang trao đổi, đi đánh vài quân đoàn gần đây khiêu khích Quân đoàn Phần Diệm. Anh thả lỏng cơ thể, bỗng thoáng khựng lại, nhìn khung chat hiện ra trước mắt.

"Đợi một chút."

Lệ Phần nhíu mày.

Anh mở đường link Sở Trần gửi, mắt khẽ lướt qua thì lập tức biết Sở Trần đang nói cái gì.

Lệ Phần trả lời: /Ừ. Bây giờ tin tức trên tinh võng rất tạp nham, anh tìm thủy quân đục nước béo cò, nói nhiều thì bọn họ tự nhiên cảm thấy là thật./

Sở Trần: "?"

Trả lời nhanh vậy?

Sở Trần không kiềm được mà bật cười.

Cậu không trả lời, vẫn chờ mống đen trên mắt Lệ Phần biến mất, làm xong mới ôm eo anh, cười tủm tỉm: "Tin nhắn em gửi cho anh quan trọng đến thế sao? Không làm việc mà trả lời em ngay?"

Lệ Phần giật mình.

Ánh mắt anh nhìn sang nơi khác, cơ thể thụt xuống, chui vào trong chăn: "... Lúc ấy đang rảnh."

"Ồ."

Sở Trần khẽ nhếch: "Em có tật xấu, khi gửi tin nhắn là bàn vào vấn đề mặc người khác có rảnh không. Nếu anh bận thì cứ để đó, em không giận dỗi anh vì điều này đâu."

Lệ Phần: "... Ừ."

Khi đó anh không nghĩ tới việc bản thân không trả lời tin nhắn sẽ khiến Sở Trần giận.

Cái này có gì mà giận dỗi?

Chẳng ai sống vì ai cả, đúng lúc có việc, không thấy tin nhắn là chuyện bình thường.

Sở dĩ trả lời Sở Trần nhanh như vậy, ừ thì...

Chỉ là tùy tiện xem tin, tùy tiện trả lời thôi.

Dù sao với thực lực của Quân đoàn Phần Diệm, khi đối phó với đám quân đoàn kia cũng không đáng nhắc tới, không cần tập trung.

Ừ.

Chính là thế.

...

Bệnh viện.

Người nằm sát giường bệnh, chung phòng với Sở Nguy Vân đang lướt tinh võng bỗng la lên: "Ái chà chà."

Sở Nguy Vân đang tập hồi phục chức năng, qua một khoảng thời gian nữa sẽ có thể xuất viện. Nghe tiếng la này thì giật nảy mình, suýt nữa không kịp chống tay vịn.

Ông ta quay đầu, nhìn người kia với vẻ trách móc, lông mày nhíu lại.

Lại chẳng ngờ người nọ thoát khỏi tinh võng rồi cũng nhìn ông ta, nói: "Cậu em Sở à, anh cho cậu xem video này, xem xem đây có phải là cái người lần trước đến bệnh viện thăm cậu không... con trai trước của cậu á."

Cái gì mà con trai trước.

Sở Nguy Vân hơi khó chịu, chân mày càng nhíu chặt hơn, nhưng ông ta cũng tò mò video mà người chung phòng nói là gì, bèn giơ vòng lên.

Đợi đến khi nhìn thấy người quen trong đó, Sở Nguy Vân thoáng sững sờ.

... Đúng là Sở Trần.

Ông ta liếc mắt nhìn thì phát hiện đây là video kì thi tháng của Sở Trần ở Đại học Vọng Thành.

Sở Trần?

Đại học Vọng Thành?

Chẳng phải nó học ở một đại học tuyến ba sao? Giờ lại chuyển sang đây à? Ờ... Chắc hẳn là chuyển hồi hè, trong khoảng thời gian này, Sở Trần làm gì thì Sở Nguy Vân cũng chẳng hay.

Ánh mắt Sở Nguy Vân trở nên phức tạp.

Video tự phát, chạy đến đoạn Sở Trần ở phòng B+.

Chẳng lẽ thằng con này lại làm chuyện ngu ngốc gì nên bị người ta đăng lên chế giễu?

Sở Nguy Vân ôm loại tâm tình chẳng biết nói sao tiếp tục xem, ông ta trông thấy Sở Trần rất lợi hại, sau đó đi thẳng vào phòng A, đuổi theo người sức mạnh tinh thần cấp A...

Cái này...

Sao có thể?

Đây là Sở Trần?

Sở Nguy Vân không dám tin, lại xem video từ đầu tới cuối một lần nữa.

... Đây đúng là Sở Trần.

Rõ ràng sức mạnh tinh thần của Sở Trần chỉ đạt B+, vì sao lại biến thành thế này?

Đại đa số người ở Vọng Thành đều có sức mạnh tinh thần đạt A.

Đẳng cấp sức mạnh tinh thần B+ theo số phận chỉ tốt hơn đồ vô dụng cấp B một chút. Thế nên khi Sở Trần vừa chào đời, Sở Nguy Vân đã cảm thấy vô cùng thất vọng.

Sau này, ông ta có đứa con cấp A+ là Sở Trú thì mừng như điên, đương nhiên mặc kệ Sở Trần.

Lại không ngờ rằng sức mạnh tinh thần của Sở Trần lại tăng lên như thế.

Đúng là có khả năng này.

Từ xưa đến nay, sức mạnh tinh thần của rất nhiều người có thể tăng lên, chỉ là không nghĩ rằng loại chuyện tốt đẹp này lại xuất hiện trên người Sở Trần. Mà trong video cũng chứng minh rõ sức mạnh tinh thần của Sở Trần đạt ít nhất là A+, bình luận phía dưới cũng đều đang suy đoán rốt cuộc sức mạnh tinh thần của cậu đang ở cấp mấy.

Vô vàn "thuyết âm mưu".

Thậm chí có người nói là cấp S.

Ánh mắt Sở Nguy Vân đầy phức tạp.

"Cậu em Sở, đây có phải là con trai của cậu không?" Người kia lại hỏi.

Cuống họng Sở Nguy Vân như có thứ gì nghẹn lại, mất một lúc mới nói được: "À."

Người nọ xem như Sở Nguy Vân thừa nhận, lập tức hâm mộ nói: "Tốt thật đấy, sinh ra được thằng con giỏi giang thế này, có sức mạnh tinh thần cao như vậy. Sau này đi nghĩa vụ quân sự chắc chắn sẽ trở thành người trên người, cuộc sống sau này của cậu tốt rồi..."

"Đừng nói bậy."

Một người khác nhỏ giọng ngăn: "Thằng nhóc cũng đoạt tuyệt quan hệ với cậu ta rồi. Bây giờ anh lại bảo thế thì chẳng phải xát muối lên miệng vết thương người ta sao?"

"Giữa ba con với nhau thì làm gì có thù hận sâu nặng chứ..."

Sở Nguy Vân ở bên cạnh đã không còn nghe rõ hai người họ nói chuyện gì nữa.

Ông ta nhớ lại thái độ đối xử với Sở Trần lúc nhỏ, bỏ mặc cậu khi thành tích dần sút kém, không chăm lo, cuối cùng khi thấy Sở Trần thi đậu vào trường đại học tuyến ba thì tức giận mắng "đồ vô dụng", chẳng đồng ý bỏ tiền để Sở Trần học ở Đại học Vọng Thành như người nhà họ Sở.

Đủ mọi thứ đều dẫn tới một kết quả.

... Sở Trần sẽ không tha thứ cho ông ta.

Đúng là giữa ba con nào có mối thù sâu nặng.

Nhưng ông ta và Sở Trần đâu phải quan hệ ba con.

Sở Nguy Vân hối hận, nhưng cũng biết bản thân dù hối hận cũng vô ích.

...

Sáng hôm sau.

Sở Trần trở mình trên giường, thuận thế chui vào lồ.ng ngực anh xã.

Cậu nằm một chút rồi từ từ mở mắt, đập vào mắt chính là ánh nắng cùng đôi mắt trong trẻo, xinh đẹp. Ý thức người bên cạnh hiện là Lệ Nhiên, Sở Trần duỗi bàn tay đầy tội ác ra.

Lệ Nhiên nhíu mày, giữ tay Sở Trần lại: "Làm gì thế?"

"Để em sờ chút đi."

Sở Trần nói: "Xem xem có phải anh không "cứng" được không."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên khàn giọng nói: ".... Đừng, anh được đấy."

Sở Trần nhìn Lệ Nhiên, hai người đối mặt một lúc, Sở Trần vén chăn lên rồi vùi đầu trong đó, giọng buồn buồn: "Em không tin, trừ khi anh để em xem."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên bất lực, giữ Sở Trần lại rồi nói: "Đừng quậy."

Thế nhưng Lệ Nhiên sợ làm Sở Trần bị thương nên lực tay nhẹ hều, đương nhiên sao có thể ngăn cản hành vi càn rỡ của cậu.

Bỗng nhiên, Lệ Nhiên cảm nhận được gì đó, cơ thể cứng đờ.

Lực tay bất giác lớn hơn.

"Ưm."

Một lát sau, Sở Trần chui ra ngoài, tựa đầu lên vai Lệ Nhiên, giọng điệu thỏa mãn đầy ý cười, nói: "Được rồi, giờ em tin anh có thể lên rồi. Nhưng đầu giường chúng ta không có khăn giấy sạch, thất sách quá."

Lệ Nhiên: "..."

Lệ Nhiên bất đắc dĩ: "Em thấy... Anh ta có biết không?"

"Cũng chưa chắc."

Sở Trần rời giường, đi rửa tay, cậu lại để cửa phòng tắm mở, giọng từ bên trong vọng ra: "Ai bảo mỗi lần đến lúc quan trọng, anh lại như xe bị tuột xích chứ?"

Lệ Nhiên không đáp.

Rửa tay xong, Sở Trần lại lên giường nằm, thuận tiện ra lệnh cho người máy nhỏ đổi ga giường.

Lệ Nhiên chợt cúi đầu ngắm Sở Trần.

Sở Trần khẽ chớp mắt: "Anh đừng dùng mỹ nam kế với em."

Lệ Nhiên không nghe.

Anh hạ thấp người hôn Sở Trần.

Sáng nào hai người cũng đều hôn nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là môi chạm môi, xúc cảm mềm mại khiến cơ thể Sở Trần dần tiến lại gần hơn, dính sát Lệ Nhiên.

Sở Trần nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng biết hai người tuy là một nhưng cảm giác lại khác nhau."

"Sao thế?"

"Lệ Dục á... ánh mắt của anh ấy khác anh."

Sở Trần thích kiểu người đẹp lạnh lùng, trong trẻo như Lệ Nhiên. Lúc làm chuyện đó, anh sẽ có nét mặt và thần thái khác hẳn.

Muốn thấy dáng vẻ ý loạn tì,nh mê của anh.

Mà Lệ Dục thì lúc nào cũng nóng vội.

Quả thật khác nhau.

Sở Trần nói rồi giơ tay chạm nhẹ vào hàng mi Lệ Nhiên.

Lông mi anh vừa dài vừa dày, cặp mắt xinh đẹp nhìn thấy bàn tay của Sở Trần thì vô thức nhắm mắt lại.

Sở Trần mỉm cười, vừa như nũng nịu vừa như phàn nàn: "Đúng rồi Nhiên Nhiên. Trước kia anh luôn kìm nén không chịu là do anh cảm thấy bản thân chẳng còn sống bao lâu, làm như thế là không có trách nhiệm với em. Nhưng bây giờ Lệ Dục xuất hiện, lần trước làm rồi, thêm cả hai lần trước đó cũng làm rồi, anh còn chướng ngại gì nữa?"

Lệ Nhiên khẽ giật mình.

Anh thoáng nhíu mày.

... Lời của Sở Trần quá thẳng thắn.

Anh khó chống đỡ nổi.

Sở Trần còn nói: "Hơn nữa, anh làm vậy cũng vô ích thôi. Em khác với phụ nữ, sau khi anh mất, người khác thấy em đã kết hôn thì ai sẽ nghĩ rằng hai ta chưa làm chứ? Cho dù em tỏ vẻ ngây ngô thì họ cũng cảm thấy em đang giả vờ. Hơn nữa, xem như có hỏi thì cũng là hỏi đã làm hay chưa, chứ không phải làm mấy lần. Hoặc là anh giả vờ mình là Lệ Dục, đừng để em phát hiện đi?"

Lệ Nhiên: "..."

Hai tai Lệ Nhiên đỏ bừng.

Cổ họng anh càng nghẹn lại, quay đầu nói: "Em đừng nói nữa."

Sở Trần biết ngay người này lại ngại ngùng.

Cậu cố tình ngồi dậy, quay lưng lại để lộ dấu vết trên người cho Lệ Nhiên xem, giọng vừa nhỏ vừa chậm rãi như đang dụ dỗ anh: "Nhiên Nhiên, anh xem này, đây đều do Lệ Dục làm. Anh không muốn hôn lên để lại dấu vết sao?"

Lệ Nhiên im lặng.

Tầm mắt anh lướt nhanh qua xương cánh bướm của Sở Trần.

... Sau đó, anh ngồi lên xe lăn chạy trốn.

Sở Trần liếc nhìn bóng lưng của anh, từ từ mặc quần áo vào.

Ban đầu, Sở Trần cũng chẳng ôm hi vọng gì.

Chỉ là vài lần trước khiến cậu hiểu chướng ngại trong lòng Lệ Nhiên khó thể vượt qua. Có điều chẳng biết anh từng gặp chuyện gì mà làm lá gan anh trở nên nhỏ như vậy...

Sở Trần nhớ lại hành động chui vào chăn của mình, khóe môi nhếch lên.

Cũng coi như tiến bộ nhỉ?

Sở Trần vẫn hiểu đạo lý thực hành theo chất lượng.

Thế nhưng lần tiếp theo, cậu phải đè Lệ Nhiên lên xe lăn để thử một lần.

... Đầu tiên làm quen đã, đợi đến khi phát triển thêm một bước mới là lúc thực hiện kế hoạch hoàn hảo Sở Trần.

Sở Trần vừa ôm lòng chờ mong vào tương lai vừa đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc đánh răng, Sở Trần nhớ tới một việc bèn hỏi Lệ Nhiên ở bên cạnh: "Đúng rồi Nhiên Nhiên, thuốc ức chế do Văn Gia Ngọc làm ra vô dụng đối với anh sao?"

Lệ Nhiên: "Ừ. Anh cảm thấy nó chỉ làm chậm thôi chứ không ức chế được."

Sở Trần nghe thế thì nhíu mày.

Kỳ lạ.

Rõ ràng nhân vật chính chế tạo ra thuốc, hiện tại đã đưa vào thị trường quy mô lớn, hiển nhiên đã thông qua thí nghiệm kiểm chứng. Vậy chứng minh nó cũng hiệu nghiệm, vì sao lại vô dụng với Lệ Nhiên?

...

Chuyện bên lề:

Lệ Phần: Thấy rõ chưa, mọi hành vi của tôi đều do tôi cảm thấy Lệ Nhiên sẽ làm thế, chứ nào liên quan đến tôi. Hiểu không?
Bình Luận (0)
Comment