Edit: Bonnie-----Đàm Khanh và nhóc con dán lên trên cửa xe, hai đôi mắt to sáng ngời linh lợi quan sát Hạ Minh Ngọc bên ngoài.
Hiển nhiên Đàm Kỷ Kỷ không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhóc con nhỏ bé vô tội cho rằng Đàm Khanh đang chơi trò chơi cùng Hạ Minh Ngọc, chu cái miệng nhỏ nhắn ra cổ vũ cho ba nhỏ nó.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Lòng Hạ Minh Ngọc lạnh như băng, xào xạc trong gió rét một hồi.
Sau đó mở rộng bước chân, đi tới bên xe, đưa tay gõ cửa kính xe một cái.
Đàm Khanh qua loa lấy lệ dùng thảm nhỏ bọc nhóc con lại, vênh váo hống hách kéo cửa kính xe xuống một chút, đưa tay ra nói: "Cửa này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại tiền đây!"
Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh làm cho tức cười.
Anh lấy ví ra, miễn cưỡng quơ quơ trước mặt Đàm Khanh, lại chỉ chỗ vị trí điều khiển: "Em biết lái sao?"
Đàm Khanh: "..."
Không.
Đàm Khanh kỹ năng có hạn rơi vào trong khó khăn vướng mắc nên đòi tiền hay là làm tài xế.
Hắn còn chưa nghĩ xong, cửa xe đã "cạch —" một tiếng.
Sau đó liền thấy Hạ Minh Ngọc kéo cửa xe chỗ điều khiển ra, ngồi ở vị trí tài xế.
Hạ Minh Ngọc điều chỉnh sau vị trí gương chiếu hậu, để cho Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ một lớn một nhỏ vừa vặn hiện lên trên đó, sau đó mới nói: "Cài chặt dây an toàn, về nhà."
Đàm Khanh: "..."
Đòi tiền không thành, Đàm Khanh buồn bực xoa nắn nhóc con một lát, rồi thong thả đặt nó lên ghế trẻ em trong ánh mắt ngơ ngác của Đàm Kỷ Kỷ, hừ một tiếng: "Lên đường lên đường! Ngựa lớn ngựa lớn giá giá giá!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc thở dài, nhẫn nhục chịu khó lái xe về.
Bởi vì con đường cạnh biệt thự vẫn chưa được sửa xong, ba ngày Đàm Khanh nghỉ phép từ đoàn phim trở về vẫn luôn ở trong chung cư của Hạ Minh Ngọc.
Thấy sáng mai lại phải trở về đoàn phim đi làm lần nữa, trong lòng Đàm Khanh tràn đầy sự lo âu và khó chịu của một học sinh sắp trở lại trường.
Mà biểu hiện lớn nhất của sự lo âu và khó chịu chính là bắt nạt Hạ Minh Ngọc.
Trước khi chưa tìm được phiếu cơm lâu dài, căn phòng nát của Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ cũng chỉ có một cái giường gỗ nhỏ.
Một lớn một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
Chủ yếu nhất là buổi tối còn có thể dùng Đàm Kỷ Kỷ làm ấm chân, thuận tiện để lại hai dấu răng lên trên khuôn mặt mập mạp mềm mại trăng trắng của nhóc con nữa.
Bây giờ căn hộ của Hạ Minh Ngọc hoàn toàn không thiếu phòng ngủ, Đàm Khanh muốn ngủ phòng nào thì ngủ phòng đó.
Ngủ một mình trong thời gian dài, ngược lại cảm thấy ôm cái lò nhỏ Đàm Kỷ Kỷ còn tốt hơn.
Vì vậy về nhà hai ngày, Đàm Khanh vẫn ngủ cùng Đàm Kỷ Kỷ.
Khoảng thời gian này Đàm Kỷ Kỷ đi theo Hạ Minh Ngọc đã được bồi dưỡng ra thói quen rất tốt đẹp, từ lúc lên xe về nhà đã mơ mơ màng màng mà ngủ.
Lúc về đến nhà đã sớm qua thời gian Đàm Kỷ Kỷ ngủ bình thường rồi, Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ vào phòng ngủ, lại rất nhanh vào nhà vệ sinh lấy khăn bông trẻ em ấm áp ra lau mặt cho nó.
Chờ Hạ Minh Ngọc vào nhà vệ sinh, thuận tiện cầm khăn bông về, lúc đến mép giường, liền phát hiện Đàm Khanh đã nhanh chóng mặc xong đồ ngủ, để hai cái đùi trắng nằm trên giường cùng Đàm Kỷ Kỷ.
Đàm Kỷ Kỷ vừa rồi còn buồn ngủ mông lung, không biết làm sao lại bị Đàm Khanh dày vò cho tỉnh, lúc này đang ngoãn ngoãn ngồi trên ngực Đàm Khanh, vừa kiên cường chống đỡ cơn buồn ngủ, vừa cố gắng mở to hai mắt nghe Đàm Khanh kể chuyện cho nó nghe.
Vẻ mặt Đàm Khanh cực kì nghiêm túc: "Ngày xưa có một cái chùa, trong chùa có một lão hòa thượng, lão hòa thượng nói với tiểu hòa thượng rằng ngày xưa có một cái chùa, trong chùa có một lão hòa thượng, lão hòa thượng nói với tiểu hòa thượng..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Từ sau khi Đàm Khanh vào đoàn phim, đã rất lâu Đàm Kỷ Kỷ chưa từng nghe ba nhỏ kể chuyện xưa cho mình rồi.
Đại khái là hôm nay hiếm thấy Đàm Khanh có hứng thú, nhóc con đáng thương mang đôi mắt ngấn lệ, vừa ngủ gà ngủ gật vừa cổ vũ nhìn ba nhỏ.
Mặc dù nghe không hiểu, trong đôi mắt to tròn của Đàm Kỷ Kỷ viết đầy sự nghi ngờ thật lớn.
Lúc này Hạ Minh Ngọc không nhìn nổi nữa, đóng kỹ cửa phòng rồi đi đến chỗ Đàm Khanh cùng Đàm Kỷ Kỷ.
Đàm Khanh ngẩng đầu một cái, ánh mắt nhìn Hạ Minh Ngọc như thấy được vị cứu tinh.
Hắn nhấc Đàm Kỷ Kỷ trong lòng lên, vui vẻ nói: "Mau nhìn, cha già của con tới rồi! Rất tốt, bây giờ xin mời Hạ Minh Ngọc đến kể chuyện cho chúng ta nghe."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ từ trong ngực Đàm Khanh lên dỗ dành, sau đó mới nhét nó vào trong chăn trên cái giường nhỏ bên cạnh, nhìn Đàm Khanh: "Tối nay ngủ với con?"
Đàm Khanh nháy mắt, vẻ mặt tích cực nói: "Nếu như anh đồng ý ngủ với tui thì cũng được."
Hạ Minh Ngọc nhíu mày lại, hiển nhiên có chút không đồng ý: "Sáng mai em còn phải về đoàn phim, hôm nay con đã ngủ đã trễ thế này rồi, ngày mai để cho nó dậy muộn chút."
Chắc hẳn cái chăn trên người nhóc con cũng được Hạ Minh Ngọc cầm về từ chỗ cha mẹ hắn, tràn đầy phong cách những năm 80.
Mặc dù xanh xanh đỏ đỏ, nhưng chất lượng bông lại rất tốt.
Vừa rồi được Hạ Minh Ngọc điều chỉnh cẩn thẩn, cả người Đàm Kỷ Kỷ đều được cái chăn bao lấy, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ tròn vo.
Lúc này thấy Đàm Khanhvà Hạ Minh Ngọc đều nhìn về phía mình, Đàm Kỷ Kỷ hơi nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mệt mỏi kêu mấy tiếng nhỏ: "Ba, ba, ba."
Đàm Khanh chọc Hạ Minh Ngọc, lại rất nhanh giang tay chân thành hình chữ 大, thúc giục: "Mau mau mau, ý của nhóc con là bảo anh kể chuyện cho nó đó, tốt nhất là một trăm câu chuyện."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc hoài nghi nói: "Em chắc chắn?"
Đàm Khanh giận dữ bất bình dùng chân đạp Hạ Minh Ngọc: "Nói nhảm! Trước kia mỗi buổi tối nó muốn nghe kể chuyện đều hành hạ tui như thế! Nhanh lên nhanh lên!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc yên lặng chốc lát: "Chờ một chút."
Sau đó anh đứng lên, đi nhanh ra ngoài phòng ngủ.
Không mấy phút sau, lại cầm một quyển sách đi vào.
Hạ Minh Ngọc bật đèn ngủ đầu giường lên, mở sách ra, tỉ mỉ lật vài tờ.
Từ góc độ của Đàm Khanh vừa vặn có thể thấy được tên sách.
Câu chuyện nhỏ, mẩu chuyện to.Đàm Khanh: "..."
Hạ Minh Ngọc lật một hồi, rốt cuộc tìm được một câu chuyện làm anh hài lòng, liền mở miệng đọc: "Ba trăm năm trước, nước Ả Rập có một nhà bác học, ông..."
Một câu chuyện còn chưa đọc xong, Đàm Kỷ Kỷ đã tiến vào mộng đẹp rất nhanh.
Đàm Khanh ngồi ở bên kia giường vốn không hề buồn ngủ tí nào, nhưng sau khi nghe Hạ Minh Ngọc đọc xong câu chuyện cũng cảm giác như mình sắp bị thôi miên.
Đàm Khanh dụi mắt một cái, ngáp to: "Haiz, loài người đều lừa gạt trẻ con như vậy sao?"
Hạ Minh Ngọc không quá để ý hai chữ loài người trong lời Đàm Khanh, mà mở miệng nói: "Trẻ con khác người lớn, không cần để chúng tiếp xúc với xã hội phức tạp quá sớm."
Đàm Khanh ôm chân, kề cằm lên trên đầu gối: "Nói bậy nói bạ, khi tui còn bé, cha mẹ tui đều nói nhất định phải lớn lên thật nhanh, nếu không thì sẽ chết đói."
Kỹ năng kiếm ăn, kỹ năng chạy thoát thân.
Còn có tu luyện dài đăng đẵng mà cô độc, không thấy được điểm cuối sau đó nữa.
Cùng cuối cùng vào lúc thành công sắp tới, một lôi kiếp bổ xuống người.
Đàm Khanh vừa nghiêm túc cãi lại Hạ Minh Ngọc, vừa len lén moi chân: "Trên thế giới này không có thần, mà nếu có, thần cũng không thương thế nhân."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Lúc Đàm Khanh sắp chạm vào chân, Hạ Minh Ngọc bắt được móng vuốt của hắn: "Không được moi chân ngay trước mặt con."
Đàm Khanh tủi thân rầm rì: "Nhóc mập ngủ rồi!"
Hạ Minh Ngọc kiên quyết diệt sạch hành vi của Đàm Khanh: "Vậy cũng không được, nào có người lớn mà còn moi chân."
Đàm Khanh khổ sở bắt đầu nổ súng tại chỗ: "Oa, oa oa oa oa oa..."
Hạ Minh Ngọc hết sức bình tĩnh nắm lấy cái tay ngo ngoe rục rịch của Đàm Khanh: "Tôi nói không được, chính là không được."
Đàm Khanh lập tức từ bỏ, rất biết điều ngồi yên lần nữa, "Được thôi, vậy anh lại kể cho tui hai câu chuyện ngốc nghếch nữa đi."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ nhìn Đàm Kỷ Kỷ đã ngủ say bên cạnh, thả tay Đàm Khanh ra, thỏa hiệp nói, "Về phòng em rồi đọc, mãi con mới ngủ được, lỡ đánh thức không chừng lại khóc."
Đàm Khanh nghiêng đầu: "Không về."
Hạ Minh Ngọc nói điều kiện cùng Đàm Khanh: "Về rồi đọc thêm một câu chuyện nữa, đọc ba câu chuyện."
Đàm Khanh rất quật cường lắc đầu.
Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ gấp sách lại: "Vậy em muốn làm thế nào?"
Đàm Khanh cười hắc hắc, nói với Hạ Minh Ngọc: "Trừ khi tối nay anh để tui ngủ cùng anh."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Trước khi Đàm Khanh dẫn Đàm Kỷ Kỷ dọn vào, Hạ Minh Ngọc thường ở căn hộ này nhất, vì vậy đồ dùng hàng ngày bên trong đều rất đầy đủ.
Từ nguyên nhân thuận lợi cho công tác, lúc còn đang sửa chữa, Hạ Minh Ngọc đã trực tiếp thông phòng ngủ chính và thư phòng bên cạnh phòng ngủ chính với nhau.
Nói cách khác, tiến vào phòng ngủ chính, là có thể trực tiếp tiếp xúc khoảng cách gần với tất cả tài liệu trong thư phòng của Hạ Minh Ngọc.
Sau khi một lớn một nhỏ dọn vào, vì để tránh va đập, Hạ Minh Ngọc lại chuyển những đồ vật nặng trong nhà đi, tu sửa lại phòng trẻ con cho Đàm Kỷ Kỷ.
Lúc này, toàn trong phòng trẻ em chỉ có một ngọn đèn màu vàng nhỏ trên tường. Có lẽ là ánh đèn màu vàng nhạt quá mức ấm áp, Hạ Minh Ngọc do dự mấy giây, lại lui một bước: "Được rồi, đi thôi."
Đàm Khanh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thuận miệng được voi đòi tiên: "Oa, vậy sáng mai anh có thể đưa tui về đoàn phim không!?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Ánh đèn làm nổi khuôn mặt ngoan ngoãn của Đàm Khanh, lúc ánh mắt nhìn tới, có một loại diễm lệ không thể tưởng tượng nổi.
Hầu kết Hạ Minh Ngọc hơi lăn, trên mặt vẫn là dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc như cũ: "Sáng mai em ra cửa quá sớm, gọi Lâm Vũ tới quả thật không thích hợp, tôi đưa em đi."
Cuối cùng Đàm Khanh mới trở mình bò dậy từ trên giường, mặt mày hớn hở đi đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc.
Sau đó tiến một bước, được voi đòi tiên giang hai cánh tay, phẩy phẩy như cái cánh nhỏ, vô cùng mong đợi nhìn về phía Hạ Minh Ngọc nói: "Vậy anh cõng tui nhé?"